Mercebest

(Dedicated to the Best of Merci)

 

Xe Best là chú Best Tàu, màu (từng là) xanh dương, số khung FD110, số máy P53FMH, biển số 2681, mua từ đời Minh Mệnh nhất dạ ngũ giao đến nay đã được hơn nửa thập kỉ.

Tuy rằng là made in Ba Tàu đấy, nhưng chạy hãy còn oách. Đạp nổ, rú ga, máy lại gầm lên bạch bạch nghe thật là vang dội kiêu hùng. Chạy trên đường như bay, ống bô kêu phèng phẹt, anh em bộ hành thảy đều né hết sang bên nhường lối.

Ngặt nỗi, mỗi lần dừng xe lại, nhớt lại thi nhau đổ ròng ròng như khoét đít. Có dạo hư bình xăng con, dựng xe từ đêm tới sáng, xăng chảy ra thành vũng, phải lấy ca nhựa múc đổ vào lại, chạy tạm.

Đôi phuộc chỉ còn tác dụng trang trí, vì có hình xoắn ionic rất đẹp theo tiêu chuẩn Rồ măng. Gặp ổ gà, xe Best ta liền lao xuống như cảm tử quân, hoặc ít nhất cũng na ná La Văn Cầu hồi chặt tay phá đồn địch. Trước tiên phuộc trái sẽ kêu “Rộp”, sau đấy phuộc phải sẽ rống rằng “Cốp”. Thế thôi, chẳng có gì ghê gớm. Vậy mà con dân ven đường cứ dòm lom lom, giống như Brad Pitt dòm ngực mụ vợ dày môi, thật là ngứa mắt.

Cặp kính thì đổi chức năng chiếu hậu sang chức năng chống gió. Kính trái chỉ còn cái vỏ, hai cái bù loong ghỉ sét chĩa ra rất cân đối. Kính phải lỏng ốc, quặt quẹo chẳng khác thằng què, cứ nghiêng nghiêng nghiêng nghiêng theo chiều cơn gió chướng. Mặc, nghiêng thì cứ việc nghiêng, vẫn có thể dùng để soi gương, nhổ râu, nặn mụn, vuốt tóc, cạy gàu, đồng thời còn lừa được cảnh sát giao thông. Các bố ngu ngu cái mặt, cứ đứng nấp nấp mấy ngã tư lăm le bắt chẹt con em, thấy Phan An ruổi Mercebest đi ngang hát bài Phoenix của Stratovarius, mắt đá lông nheo, tay khuỳnh chống nẹ, tưởng đâu con của Bộ trưởng, nhất loạt nghiêm chào, chẳng chú ý mốc gì kính vỡ kính gãy nữa.

Chân phanh cũng cụp mất, đạp tóe lửa mà xe vẫn cứ vi vu rất hồn nhiên. Thấy cụ già sang đường lại giật mình thon thót. Thấy em bé qua đường, nhăm nhe xem thử có bố mẹ đi kèm không đặng còn tông cho nó bay đi. Thấy con chó qua đường, chân thắng, tay bẻ lái, cố nhắm cho trúng cái xương sườn thứ 3 từ dưới đếm lên đặng cán. Thấy thằng Tây tướng tá dềnh dàng qua đường, điều khiển Mercebest chạy vòng quanh hắn như vòng quanh bồn binh, tay vẫy, mồm chào “Hey, hey, fuck, shit, dog, damn, cút”.

Bộ đèn sau mất cả nắp, thành thử mỗi khi thành phố về đêm, ánh sáng nguyên chất lại ói ra đầy đường. Xi nhanh ngoẻo, khi cần sang đường, tướng tá lại lấm lét thậm thụt như Đạo Chích hái trộm quýt, dẫn con xe lết lết dần sang trái, báo hại đồng bào bóp còi tin tin. Tới chừng xin được đường rồi, qua tới bên kia rồi, lập tức nỏ mồm, quay sau chửi các ân nhân: móa, bóp cái gì mà bóp lắm thế.

Hai cái manh (đây hình như nó kêu là bửng) hiện hình dạng đã thay đổi ít nhiều sau một lần nằm dưới đít xe tải, lần khác cụng vào đầu xe buýt, lần nữa lại nhụi vào hông xe ben. Rìa mẻ, thân lủng, xây xước vô số, làm nhiều người lầm tưởng xe của giang hồ đệ nhất cao thủ võ lâm chính phái, sinh ra kiềng nể mấy phần.

Ống bô bị rỉ, lủng mấy lỗ to, xì khói trắng tung tóe khắp nơi. Dạo này nghẹt, hay chết máy, ống bô lại kêu phèng phẹt, cảm giác giống thằng táo bón ị chưa trọn bữa. Lâu lâu thông ruột, nó lại nổ “Bùm” rất khí thế, làm bà con nhà hai ven đường lật đật chạy tìm chìa khóa Việt Tiệp mở cửa sổ cửa chính chạy ra xem Phạm Hồng Thái liệng tạc đạn ở Sa Huỳnh.

Cũng nửa năm rồi không đi rửa xe, thành ra cáu ghét bám đầy từ trên xuống dưới, từ giữa ra hai bên. Anh em gặp thằng nào cũng bảo mày consider washing cái Mercebest xem thế nào. Trả nhời rằng mày consider shutting up cái mồm mày giùm tao xem ra sao.

 

Xe Mercebest là do ông anh mua cho bà chị. Bà chị lúc trước vào học đại học Luật ở Bình Triệu, sáng chiều cứ đạp mười mấy cây số đi học. Khẩu phần mỗi ngày là 1000 VNĐ. Buổi sáng lọc cọc đạp xe lên trường, mua 500 đồng xôi, ăn một nửa, tới trưa giở ra ăn nốt, chiều tối lại lọc cọc đạp về nấu cơm ăn với 500 đồng rau chấm nước mắm. Năm năm như thế, đến lúc tốt nghiệp đi làm. Ông anh thấy tình hình đạp xe đến quận 10 làm có vẻ không ổn, bèn dốc toàn lực mua cho cái Mercebest này. Đi được hai năm, bà chị chuyển về Quảng Nam làm, để lại con xe cho thằng em thừa kế, còn mình thì đổi sang đi bộ.

Thằng em đi làm, lương tháng đủ mua một chiếc tương tự. Nhưng không mua. Chẳng phải kỉ niệm hay cái gì gì tâm linh sâu sắc, chẳng qua do ngồi quen mông rồi. Cái gì đã quen thì khó bỏ, vậy thôi.

Kung Lao Wins – Fatality

Thế là thi xong. Cuối cùng cũng xong. 8 môn chính, 1 đồ án, 2 học lại, đọc lên nghe những lốc cốc leng keng thật là vang tai: Lịch sử Đảng, San nền tiêu thủy, Cây xanh môi trường, Kết cấu kiến trúc, Luật xây dựng… Thật là Chóe. Thật là Chảnh. Thật là Chũm. Thật là Chọe.

Quả là Chó. Thi 8 môn chắc chắn rớt không dưới 4. Có dẫm chân lên bông hồng scarlet nào đâu mà đòi blood-red vinh quang. Thi cử chẳng qua là một từ Hán Việt có cánh mà không biết bay như Kotex White, dùng để ám chỉ sự gian lận thường trực hòng chui đầu ra khỏi cái thòng lọng ngu dốt. Điểm số nên được đặt tên lại là Đánh Giá Đạo Đức Giả. Giảng viên là một từ hoa mĩ khác của Giết sinh viên. Còn Sinh viên thì từ lâu đã tự biết điều mà lột vỏ thành Ngu dân – tức là dân hay phải chịu đựng những quy định và luật lệ không được khôn lanh cho lắm.

 

Đầu tiên phải bàn đến là Luật xây dựng – vì hài nhất vẫn là chuyện xây dựng ra cái trò đi thi Luật.

Từ triều Lê sơ phát minh chế biến ra Quốc triều hình luật (aka. Luật Hồng Đức) đến nay đã gần 600 năm Tây Lịch, nhân tài đẻ tọt ra chạy lăng quăng như ngỗng khắp nơi nơi, chẳng biết đếm trên đầu ngón chân có được mấy người thuộc nguyên quyển luật? Có mà đầu trâu răng ngựa mới gặm hết được các loại điều lệ, văn bản, nghị định, thông tư rối rắm lung tung beng như thế. Gần đây nhất, nghe đồn có Ngài luật sư kì cựu người Mĩ tên là Sir Old Weird Lawyer đã đứng ra cãi giúp cho Saddam Hussein trước toà La Haye. Tất nhiên là cuối cùng Saddam vẫn phải đá cái ghế, nhưng dám công nhiên đứng ra bào chữa cho lão già thì có phải là hạng classical không? Hiển nhiên chẳng. Tài năng như thế kia, thông kim bác cổ như thế ấy, vậy mà khi thè lè lưỡi ra hùng biện cho thằng cha tay trái nắm cái búa tay phải cầm cái đế nghe vẫn phải thủ Luật dân sự túi trái, Luật Hình sự túi phải, Luật rừng kẹp sau mông, Luật giao thông kề sát đít nữa kìa. Đấy nói như thế để biết cái vấn đề Luật là nó mênh mông bất tận như thế nào, ai không rành rẽ đừng có đứng ngoài mà múa mép giỡn chơi.

Thế nhưng. Đáng tiếc. Đáng thương hại.

Trước hết, con dân Kiến trúc vạn người như một, muốn ra trường bơm bánh xe lửa hay quay cánh trực thăng kiếm sống qua ngày đoạn tháng, làm gì thì làm, trước hết phải học Luật xây dựng đã. Sau đó, sau một quá trình mài đít quần phí thời gian tốn công sức bã mồ hôi sôi nước bọt, học xong rồi còn phải thi. Ba chỉ chứ phải đùa đâu. Nhân ra tiền còn là cả khối – nhất là khi Bộ Độc Quyền đang hăm he tăng giá bán kiến thức theo một quan niệm rất nổi tiếng bốc mùi thị trường là “của ấy tiền nào”.

Thi đề Đóng – thành thật và lễ phép mà nói thì: Đồ con heo, ngu như con lợn. Tức là nếu muốn ra trường, phải tụng cho xong quyển luật xây dựng mà thầy bà đã soạn sẵn. Sơ sơ đâu chừng mấy trăm trang A4, font-family: VNI-Times; font-size: 12pt; color: #000000; background-color: #FFFFFF; text-align: justify; margin-top: 2px; margin-bottom: 2px; text-decoration: lúc không lúc có. Máy in HP LaserJet có in hết lượng kiến thức khổng lồ (và nhảm cứt) đó cũng phải tốn cả cây mực, huống hồ gì cái đầu u tối vô chừng của sinh viên. Trường hại đời, trời nhắm mắt làm ngơ, Bao Công còn bận ôm ngân khố đi du học ở Anh Quấc, thế thời đã thế thì sinh viên phải tự mở đường máu vậy.

Tiền phô tô cốp pi thu nhỏ mất 3 ngàn. Nếu hỏi chỗ nào rẻ thế, xin trả lời ngay là Tý Phước Joint Stock, ngụ mé cổng sau đít trường ĐH Kiến Trúc tp. Hồ Chí Minh, phía trước có cái cây, phía sau có cái nhà, phía trên lại treo cái bảng to tổ bố đề chữ Tý Phước all capitalized; đã rất chi là lâu lâu lâu lâu năm trong nghề.

Lớp đi thi tổng cộng gần 80 chú. Dưới 75 chú thủ phao ruột gà trong người, xin được cùi tại đây.

Chuông reng “beng” một phát, anh em thấp thỏm chờ đợi giám thị, bàn tán xôn xao. Ý chừng hạt dẻ càng càng nóng càng ngon, một hồi lâu sau giám thị 1 mới nặng nề lê lết tới. Y thị vác theo cái hồ sơ chói lóa trong nắng tháng một lịch Chúa, mặt mày quặm quọ như bị trĩ mới ngồi ỉa trên bụi xương rồng xong – giá bên hông giắt thêm que dùi cui thế nào bà con cũng nhầm giám thị với giám ngục Baxti hồi trước đại cách mạng Pháp. Khi trình cái giấy chứng minh nhân dân đề tên Phan Văn An ra, thị cứ lườm lườm, liếc liếc, làm chột dạ lo thầm trong bụng, biết đâu mặt mình xui xẻo nó na ná với thằng Sở Khanh ngày xưa đã lừa tình mụ thì hỏng bét cả, nhìn cái tướng hèn hèn này bảo đảm thạo nghề giận cá chém thớt…

Giám ngục Baxti lùa hết tội nhân vào chuồng, phân lô đâu ra đấy đều tăm tắp như rừng cao su Sông Bé. Anh em ngồi trong lô tay chân co quắp, mặt nào mặt nấy ngơ ngơ, mang tai trái hiện chữ “Thảm”, mang tai phải nổi chữ “Thiết”, ngay giữa trán lại chạm chữ “Thú”. Một lát lại có thêm giám thị 2 hăm hở từ trong nhà cầu chạy xồ vào, áo quần bảnh bao, mặt mày nhẵn nhụi, vừa đi vừa lắc mông đít thật khí thế. Gã này vào, hai tên mới cùng nhau liếc mắt đưa tình, xong lại cùng nhau chia nhau giấy thi đem Liệng cho sinh viên Đớp. Xong, phán: Không trao đổi && ai giở tài liệu tôi đuổi ra khỏi chuồng liền. Nói xong, giám thị 1 tọt tọt chạy lên bàn ngồi bắt đầu mở RAdio Detection And Range, còn giám thị 2 thì vội vàng chạy ra đi ỉa tiếp cho xong bữa.

Con dân chép đề xong, bắt đầu sột soạt. Bên trái rút ra một tờ. Bên phải rút ra một tờ. Bên trên lật đít di động lên săm soi. Bên dưới cũng mang máy tính ra cộng trừ luật. Thấy anh em đua hết, chính giữa cũng lật đật định đua theo. Mới thậm thà thậm thụt thò tay vào túi quần khua khoắng, tự nhiên nghe giám ngục sủa váng óc rằng “Em kia!”, giật mình ngước mắt lên, thì ra giám ngục 2 đi ỉa xong, thân thể nhẹ nhàng, đã len lén chui vào chuồng chơi bài úynh du kích. Thằng nhóc phía mé quá chủ quan khinh suất, cứ mải loay hoay với xấp giấy chữ, không thấy du kích rón rén tới sau lưng, kết quả là mất tài liệu, mất luôn cả giấy thi, đành ngậm ngùi ngồi rảnh đợi hết giờ.

Mới chỉ là bắt đầu. Hai giám ngục nháy mắt với nhau một cái rất nghệ, thật quả không thua Nít Cứt-to của Backstreet Boys, đấy là thỏa thuận cạnh tranh công bằng trong cuộc thi “Giám thị bắt tài liệu giỏi”. Hai kẻ mới chia ra làm hai cái cánh Whisper, tung tăng đi khắp nơi trong chuồng, làm anh em cảm thấy khó ghê không được an toàn. Chỉ trong vòng mười lăm phút, đã có tới ít nhất là mười chú lên dĩa. Có chú quá hãi, tài liệu rút ra rồi mà không dám giở, đành nhét dấm dúi dưới tờ giấy thi rồi ngồi thiền, vậy mà cũng không được yên thân. Giám ị 2 trong một chiều ỉa tốt sung sức đã hăng hái đi lật giở từng tờ giấy thi của sinh viên, giống như một viên chức cần mẫn chính cống. Giám ị 1 thì xem bộ mập như Xu-mô mà lại có khinh công nhảy qua đầu hồi của Nin-ja cùng với các tuyệt kĩ ngồi chông tắm thác của Du-già, thoắt ẩn thoắt hiện, chẳng biết đâu mà lường. Anh em mới thấy cái mặt trư phễnh phệ trên bảng, giật mình quay lại lại thấy cái mũi lợn sau lưng, nhắm mắt mở ra lại nhìn thấy dáng hợi lăn lăn ngoài cửa chính, tất thảy đều phát sốt phát rét cả, tưởng đâu mình lạc vào xứ sở khùng điên hay kính vạn heo nào. Mỗi khi tóm được một nạn nhân, hai kẻ thủ phạm liền nhìn nhau cười hềnh hệch ra chừng đắc ý, tay giơ cao chiến tích, chân nhảy ngay bài Híp hốp, mồm lại đọc Ráp là một thể loại âm nhạc quý tộc mới bắt nguồn từ châu Mĩ la tinh… Cứ thế, đồng bào rụng lả tả như sung không còn ai sống sót. Cảm thấy lửa đã đốt tới đầu xương cụt, lại nhìn hai cái mặt đại gian đại ác, biết không thể cưỡng cầu, các cụ đành ngồi chế biến ra các loại Luật vớ vẩn viết nhăng viết cuội cho đầy trang giấy, hoặc ngồi nặn mụn, hoặc ngồi vuốt râu, hoặc nhổ lông mũi, hoặc lấy ráy tai, hoặc cạy đầu lấy gàu, hoặc gãi mông đỡ ngứa, có kẻ lại còn nằm xoãi tóc xõa tai cả ra bàn như chó kiểng Nhựt Bổn, đánh một giấc ác mộng cho nó phủ phê…

 

Maximum 2 điểm. Đợi chờ ngày thi lại.

Entry for Đếch 30, 2006

Đếch 30, oăn A.M. và rưỡi. Trào ngày mới. Wilkommen, ein neuer Tag beginnt.

Quy hoạch đại đồ án đã xong. Muốn chửi những đồ ra đề đồ án, nhưng ngại mồm, đành chửi tạm cái đồ án. Chửi rằng: Đồ IQ dưới mức tầm thường, đồ giảm thiểu khả năng trí tuệ.

—————————————————

Chuyện rằng có một nhân kia, một buổi sáng nọ (lại buổi sáng, bắt đầu cho những sự u tối), ngồi nhâm nhi cốc cà phê ít đá nhiều đường không ống hút dọc Hàn Thuyên mé nhà thờ Fake Đức Bà. Nắng sớm chiếu le lói qua tàng cây, gió mơn man đùa lả lơi đàn bướm, dưới nước cá bơi trên giời chim én lượn. Và lúa đồng thì ngát hương. Cửa sổ hai nhà cuối phố chẳng biết vì đâu không mở bao giờ.

Ấy đang cảnh đẹp như thế, tự nhiên có một con chim cu gáy cổ cườm ức nở bay là đà ngang qua, ngứa đằng gần chóp đuôi, mới thả xuống hai quả Tõm vào li cà phê của nhân đang ngồi ngắm lô xô đời. Nhân này hồn phiêu lãng không để ý, làm luôn một ngụm nho nhỏ, rồi tức khắc vô tình hay hữu ý khạc ra một bãi to tướng những đờm dãi và răng nanh. Cơn cuồng nộ trào dâng, lòng sục sôi căm hận, nhưng y chỉ biết bất lực ngồi nhìn theo đít con chim hòa bình. Rồi – như ông bà ta đã truyền đời rằng “giận quá hóa khôn” – một suy nghĩ lóe lên trong óc y, sáng chói lóa như tia chớp rạch ngang nhà chồ miền Tây đêm ba mươi Tết. Y quyết định – như ông bà ta đã dạy đời rằng “giận cá thì chém thớt” – đổi đề quy hoạch 2 kiến trúc thành phố HCM năm 2006 trở về sau. Thay vì quy hoạch quận như mọi năm, viện cớ cách tân, thay đổi, cải tổ, y mới convert cái đề thành:

Quy hoạch khu chức năng thành phố Biên Hòa.

(Thật ra cỡ chữ trong tờ đề nó còn to hơn dễ đến gấp đôi gấp rưỡi).

———————————————–

Con dân chết cả nút.

Các thầy tranh luận (cãi nhau) um sùm, ngay trước mũi sinh viên.

Vì cái đề ra xuất sắc quá. Chi tiết tỉ lệ 1/500. In được 1/500 cho mấy khu năm bảy hecta lên trên khổ A0, chết liền. Mà cứ giở giói cái trò Scale to Fit thì thế nào cũng được làm lại lần 2.

Thêm nữa, mô hình là bắt buộc. Maximum hai điểm, nhưng vẫn bắt buộc. Không có mô hình, có tám điểm cũng cứ đi củi như thường.

Khoa Quy hoạch nháo nhào. Họp khẩn cấp được tổ chức luôn mấy bận, tốn bao nhiêu là bánh ngọt và nước suối. Đề được sửa mấy lần liên tiếp. Các em quay cuồng, các thầy cuông quày. 1/1000, rồi 1/2000. 1 tờ, 2 tờ, rồi tờ rưỡi. Hiện trạng, phân khu, sơ đồ liên hệ rối tung beng cả lên. Lòng dân bất mãn. Nhóm 20 sinh viên, sửa bài không quá năm đầu ngón chân. Thầy cũng ngồi bối rối không biết nên sửa gì cho phải, đành tung chiêu hỏa mù, kể chuyện Campuchia úm các em quốc nội chơi.

Tới chừng lên bài, toàn khoa đánh một cuốc công tác (thông tin chưa kiểm chứng, thiếu cơ sở) lên Đà Lạt thành phố sương mù, để các em ở lại mù sương.

Tình hình là thứ 5 chưa có bài. Thằng Nguyên xoay như vụ, thức trắng đêm. Thằng Tùng cũng đánh trần góp sức. Bác Toàn Tô-nát xông pha kẻ chữ vẽ cây. Hưng sẹo uýnh trống cũng xắn tay đi màu Lêningrat.

Phan An uống sữa đá đập và chơi Prince of Persia 3 – The Two Thrones. Do trình độ game siêu đẳng, Phan An cho hoàng tử lộn mèo, treo khỉ, nhảy cóc, bám tắc kè, uýnh đến trùm cuối chỉ trong vòng mấy tiếng đồng hồ, được các đồng bào rất là một sự ngợi khen.

Một ngày, xong tất. Mặt bằng, hiện trạng, bản cân bằng, chi tiết sử dụng, các loại chữ, mô hình.

——————————————-

Kết quả: hoặc là bài rớt, hoặc là thầy lé.

Achilles và con rùa

Có điện thoại từ ĐN. “Thầy Dũng chết rồi” “Vậy hả?”

Không hỏi “Thầy Dũng nào?”.Vì trong suốt mười mấy năm đi học, cả chính khóa lẫn ngoài luồng, có được mấy người đáng gọi là thầy đâu. Ngồi trong trường, trỏ giáo viên giảng viên gọi “lão này, thằng nọ, bà kia, con kỉa,” chịu tiếng vô học, mất dạy. Học xong, rời mông khỏi ghế là quên luôn mắt mũi, ra đường có gặp, nhìn chẳng qua người dưng. Nhưng thầy Dũng thì nhớ. Thầy dạy toán cho lớp chọn trường THCS Lí Thường Kiệt, chuyên phụ trách bồi dưỡng năng khiếu thi thành phố, quốc gia. Người hơi gầy, da hơi ngăm, đeo kính trắng.

Ngày xưa khi mới chân ướt chân ráo lên thành phố, ngồi học cả tháng chẳng ai biết là ai. Tới lần phát bài kiểm tra một tiết Toán, thầy giơ bài lên cho cả lớp xem. Thầy bảo thầy đi dạy đây là lần đầu tiên thấy bài sạch đẹp thế này (đúng là hồi xưa chữ viết sạch đẹp lắm). Rồi thầy hỏi chuyện gia đình. Rồi thầy gọi vào nhóm năng khiếu. Học toán, nhưng mỗi khi viết bài chệch hàng, thầy la. Chữ “Bài làm”, chữ “Giả thiết”, chữ “Điều phải chứng minh” không gạch dưới, thầy trừ điểm. Bút xóa, bút bi, mực đỏ, thầy cấm. Rút giấy đôi làm bài, thầy bắt phải mở bấm tập, không được làm rách giấy. Hồi đó ai cũng cằn nhằn sao thầy kĩ thế, bắt lỗi mấy cái nhỏ nhặt lung tung.

Thầy gọi học trò là con chứ không gọi là em.

Đi học nâng cao toán ở nhà thầy, thầy lại bảo đem mấy bài văn cho thầy đọc. Thầy dặn phải nhìn cuộc sống nhẹ hơn, bởi vì việc gì, người nào cũng có mặt tốt và mặt xấu. Thầy bảo nếu có theo nghiệp văn chương (lạy trời) thì phải cố mà dùng cái tài cho đúng nơi đúng chỗ.

Thầy cũng đàn. Bây giờ không nhớ là thầy đàn hay hay đàn dở, chỉ nhớ là một lần đi học sớm, thấy thầy đang ngồi đàn. Thầy ngoắc vào, đàn cho nghe, rồi bảo “Có thời gian rảnh con nên học đàn.”Hỏi “Chi vậy thầy?” “Không phải lúc nào con cũng có bạn bè bên cạnh con.”

Trong giờ học, thầy kể chuyện Achilles và con rùa. Con rùa bò cách Achilles 6 mét. Achilles chạy nhanh như gió, hỏi sao bao nhiêu lâu thì đuổi kịp con rùa? Rồi trả lời: chẳng bao giờ. Vì để vượt qua 6 mét, trước tiên phải qua 3 mét. Muốn qua 3 mét, phải qua 1,5 mét… Học trò ngơ ngẩn. Thầy bảo: tiệm cận, lên cấp ba, Đại học, các con sẽ biết.

Học hết trung học cơ sở, rời trường đi. Có chân trời mới. Thầy ở lại, dạy tiếp lớp sau. Mỗi lần có lớp mới, thầy lại kể “Ngày xưa lớp trước của các con, có anh An học rất giỏi, mà ngoan, không bao giờ làm phiền lòng thầy.” Không bao giờ? Chắc ý thầy là quá nhiều.

Lên cấp ba, đến Tết vào thăm thầy. Thầy khen càng lớn lên càng đẹp trai. Thầy hỏi chuyện học hành, thi cử. Lên đại học, thầy hỏi có bạn gái chưa.

Nhưng hai cái Tết vừa rồi không vào thăm thầy. Thằng học trò lên Đại học, có bạn gái, có chuyện khác cần phải lo, có nơi khác cần phải đi, hơn là dành chút thời gian vàng ngọc chui vào trong cái hẻm cụt đường Trưng Nữ Vương, đứng trước cổng căn nhà cũ ba gian có cây mận trước sân mà gọi “Thầy ơi.”

Tết này định về thăm thầy, thì thầy mất. Thầy đang dạy thì tự nhiên khó thở. Chở về chưa kịp đến nhà.

 

Thầy cũng mất? Chó mèo thì sống vui, sống khỏe, sống tốt, sống có ích.

Có về chịu tang thầy không? Không. Còn kì thi sắp đến, bài đồ án quy hoạch sắp lên, còn li pạc xỉu buổi sáng đang uống dở, còn đoạn code C# đang viết nửa chừng. Thằng học trò sống tình cảm, biết quan tâm, không bao giờ làm phiền lòng thầy, nay còn nhiều thứ để quan tâm hơn là cái chết của một ông thầy già.

Ừ. Sinh lão bệnh tử là chuyện thường – cứ cho như là thường đi. Bao nhiêu năm rồi không gặp thầy? Từ đây về Đà Nẵng, đi mất bao lâu? Vì muốn đi hết một chặng đường, trước tiên phải đi hết một nửa, rồi một phần tư, rồi một phần tám…

Chẳng bao giờ. Hoặc tiệm cận.

Late at night I

Find myself again.

A B C và D và E và F. Và G và H.

Và cục cứt.

 

Uống Sài Gòn Đỏ và, một số chai, tự nhiên nhận ra những giấc mộng du của mình vẫn còn thoi thóp thở. Đâu dễ chết. Đâu có gì dễ chết. Con cuốn chiếu muốn chết cũng phải chà bảy lần bằng dép Lào. Con giòi muốn chết phải châm lửa bảy lần bằng điếu thuốc lào. Lão Hạc phải lăn lộn với bả chó cho tới trưa. Bà già còn thổ tả kiết lị cả tháng. Đâu có ai dễ chết.

Sống dai nhách thêm một ít ngày, gặp thêm một ít người, thì ra những cơn mộng ngu vẫn còn hi hóp thở. Như heo Móng Cái trong chuồng, nhai trệu trạo mớ rau gai trộn cám. Như bò Ấn Độ buồn đời nhai cỏ gà bốn túi. Như trâu Mura thẫn thờ nhai lúa xịt rầy đợi ngày làm cà ri.

Vú cách đều nhau, không có vú lép.

Dẹp thôi.

 

Một buổi kia 9h30 thức dậy sớm, bao nhiêu phượng hoàng, rồng cọp, hổ beo, thiên nga, pet, sweetheart thảy đều tan ra thành nước cống, chảy theo luồng Lí Chính Thắng – Đinh Tiên Hoàng. Còn lại là chó, mèo, heo, ngỗng, cái ghẻ, nước mũi, bọt mép, ung bướu, thiếu i-ốt, phù chân voi. Uổng bao công nuôi. Uổng Bao Công nuôi. Hi vọng càng lắm thất vọng càng nhiều. Càng dài càng ngắn.

Rằng chàng Vương quen tật ra cào, hai Kiều sợ hãi chui nấp vào chậu bông. Rằng bao giờ qua tới Tây phương, gặp vỏ chuối giữa đường con mới trượt chân. Rằng từ ngã nhĩ tồn sinh, bỗng đâu trực tiếp phát thanh bóng chày. Tố Như chết mất, rồi Thăng Long thành bình địa, xưa nay chỉ thấy người nay cười khà khà, có ai nghe Nguyễn Kim Thành hô hố khóc đâu. Nguyễn Đình Chiểu mắt lòa mây kéo, Kiều Nguyệt Nga rúc dưới bụi môn chờ Lục Long Quân chỉ là trò mần tuồng tưởng tượng. Bùi Bán Dùi hóa điên hóa ngộ, đến khi nhắm mắt xuôi tay vẫn còn ngưỡng vọng chút Mưa nguồn. Chờ đợi làm gì vậy.

Lá văng tứ phía, người em nhỏ thó ngồi nứt thuyền hoa, tình duyên đành loét lở. Vì có những đêm về sáng, đời sao buồn cười. Chí mén. Quá cố nhân. Ọe.

Vì đời vẽ lên con ngựa hồng. Rồi lại vẽ lên con nạ dòng. Rồi bảo đó là hai con rồng.

Nếu có kiếp trước, chắc có kiếp sau. Nếu có kiếp sau, cầu đừng kiếp trước.

 

Một điếu thuốc Bastos chưa chắc đã làm nên mùa xuân.