Late at night I

Find myself again.

A B C và D và E và F. Và G và H.

Và cục cứt.

 

Uống Sài Gòn Đỏ và, một số chai, tự nhiên nhận ra những giấc mộng du của mình vẫn còn thoi thóp thở. Đâu dễ chết. Đâu có gì dễ chết. Con cuốn chiếu muốn chết cũng phải chà bảy lần bằng dép Lào. Con giòi muốn chết phải châm lửa bảy lần bằng điếu thuốc lào. Lão Hạc phải lăn lộn với bả chó cho tới trưa. Bà già còn thổ tả kiết lị cả tháng. Đâu có ai dễ chết.

Sống dai nhách thêm một ít ngày, gặp thêm một ít người, thì ra những cơn mộng ngu vẫn còn hi hóp thở. Như heo Móng Cái trong chuồng, nhai trệu trạo mớ rau gai trộn cám. Như bò Ấn Độ buồn đời nhai cỏ gà bốn túi. Như trâu Mura thẫn thờ nhai lúa xịt rầy đợi ngày làm cà ri.

Vú cách đều nhau, không có vú lép.

Dẹp thôi.

 

Một buổi kia 9h30 thức dậy sớm, bao nhiêu phượng hoàng, rồng cọp, hổ beo, thiên nga, pet, sweetheart thảy đều tan ra thành nước cống, chảy theo luồng Lí Chính Thắng – Đinh Tiên Hoàng. Còn lại là chó, mèo, heo, ngỗng, cái ghẻ, nước mũi, bọt mép, ung bướu, thiếu i-ốt, phù chân voi. Uổng bao công nuôi. Uổng Bao Công nuôi. Hi vọng càng lắm thất vọng càng nhiều. Càng dài càng ngắn.

Rằng chàng Vương quen tật ra cào, hai Kiều sợ hãi chui nấp vào chậu bông. Rằng bao giờ qua tới Tây phương, gặp vỏ chuối giữa đường con mới trượt chân. Rằng từ ngã nhĩ tồn sinh, bỗng đâu trực tiếp phát thanh bóng chày. Tố Như chết mất, rồi Thăng Long thành bình địa, xưa nay chỉ thấy người nay cười khà khà, có ai nghe Nguyễn Kim Thành hô hố khóc đâu. Nguyễn Đình Chiểu mắt lòa mây kéo, Kiều Nguyệt Nga rúc dưới bụi môn chờ Lục Long Quân chỉ là trò mần tuồng tưởng tượng. Bùi Bán Dùi hóa điên hóa ngộ, đến khi nhắm mắt xuôi tay vẫn còn ngưỡng vọng chút Mưa nguồn. Chờ đợi làm gì vậy.

Lá văng tứ phía, người em nhỏ thó ngồi nứt thuyền hoa, tình duyên đành loét lở. Vì có những đêm về sáng, đời sao buồn cười. Chí mén. Quá cố nhân. Ọe.

Vì đời vẽ lên con ngựa hồng. Rồi lại vẽ lên con nạ dòng. Rồi bảo đó là hai con rồng.

Nếu có kiếp trước, chắc có kiếp sau. Nếu có kiếp sau, cầu đừng kiếp trước.

 

Một điếu thuốc Bastos chưa chắc đã làm nên mùa xuân.