Mercebest

(Dedicated to the Best of Merci)

 

Xe Best là chú Best Tàu, màu (từng là) xanh dương, số khung FD110, số máy P53FMH, biển số 2681, mua từ đời Minh Mệnh nhất dạ ngũ giao đến nay đã được hơn nửa thập kỉ.

Tuy rằng là made in Ba Tàu đấy, nhưng chạy hãy còn oách. Đạp nổ, rú ga, máy lại gầm lên bạch bạch nghe thật là vang dội kiêu hùng. Chạy trên đường như bay, ống bô kêu phèng phẹt, anh em bộ hành thảy đều né hết sang bên nhường lối.

Ngặt nỗi, mỗi lần dừng xe lại, nhớt lại thi nhau đổ ròng ròng như khoét đít. Có dạo hư bình xăng con, dựng xe từ đêm tới sáng, xăng chảy ra thành vũng, phải lấy ca nhựa múc đổ vào lại, chạy tạm.

Đôi phuộc chỉ còn tác dụng trang trí, vì có hình xoắn ionic rất đẹp theo tiêu chuẩn Rồ măng. Gặp ổ gà, xe Best ta liền lao xuống như cảm tử quân, hoặc ít nhất cũng na ná La Văn Cầu hồi chặt tay phá đồn địch. Trước tiên phuộc trái sẽ kêu “Rộp”, sau đấy phuộc phải sẽ rống rằng “Cốp”. Thế thôi, chẳng có gì ghê gớm. Vậy mà con dân ven đường cứ dòm lom lom, giống như Brad Pitt dòm ngực mụ vợ dày môi, thật là ngứa mắt.

Cặp kính thì đổi chức năng chiếu hậu sang chức năng chống gió. Kính trái chỉ còn cái vỏ, hai cái bù loong ghỉ sét chĩa ra rất cân đối. Kính phải lỏng ốc, quặt quẹo chẳng khác thằng què, cứ nghiêng nghiêng nghiêng nghiêng theo chiều cơn gió chướng. Mặc, nghiêng thì cứ việc nghiêng, vẫn có thể dùng để soi gương, nhổ râu, nặn mụn, vuốt tóc, cạy gàu, đồng thời còn lừa được cảnh sát giao thông. Các bố ngu ngu cái mặt, cứ đứng nấp nấp mấy ngã tư lăm le bắt chẹt con em, thấy Phan An ruổi Mercebest đi ngang hát bài Phoenix của Stratovarius, mắt đá lông nheo, tay khuỳnh chống nẹ, tưởng đâu con của Bộ trưởng, nhất loạt nghiêm chào, chẳng chú ý mốc gì kính vỡ kính gãy nữa.

Chân phanh cũng cụp mất, đạp tóe lửa mà xe vẫn cứ vi vu rất hồn nhiên. Thấy cụ già sang đường lại giật mình thon thót. Thấy em bé qua đường, nhăm nhe xem thử có bố mẹ đi kèm không đặng còn tông cho nó bay đi. Thấy con chó qua đường, chân thắng, tay bẻ lái, cố nhắm cho trúng cái xương sườn thứ 3 từ dưới đếm lên đặng cán. Thấy thằng Tây tướng tá dềnh dàng qua đường, điều khiển Mercebest chạy vòng quanh hắn như vòng quanh bồn binh, tay vẫy, mồm chào “Hey, hey, fuck, shit, dog, damn, cút”.

Bộ đèn sau mất cả nắp, thành thử mỗi khi thành phố về đêm, ánh sáng nguyên chất lại ói ra đầy đường. Xi nhanh ngoẻo, khi cần sang đường, tướng tá lại lấm lét thậm thụt như Đạo Chích hái trộm quýt, dẫn con xe lết lết dần sang trái, báo hại đồng bào bóp còi tin tin. Tới chừng xin được đường rồi, qua tới bên kia rồi, lập tức nỏ mồm, quay sau chửi các ân nhân: móa, bóp cái gì mà bóp lắm thế.

Hai cái manh (đây hình như nó kêu là bửng) hiện hình dạng đã thay đổi ít nhiều sau một lần nằm dưới đít xe tải, lần khác cụng vào đầu xe buýt, lần nữa lại nhụi vào hông xe ben. Rìa mẻ, thân lủng, xây xước vô số, làm nhiều người lầm tưởng xe của giang hồ đệ nhất cao thủ võ lâm chính phái, sinh ra kiềng nể mấy phần.

Ống bô bị rỉ, lủng mấy lỗ to, xì khói trắng tung tóe khắp nơi. Dạo này nghẹt, hay chết máy, ống bô lại kêu phèng phẹt, cảm giác giống thằng táo bón ị chưa trọn bữa. Lâu lâu thông ruột, nó lại nổ “Bùm” rất khí thế, làm bà con nhà hai ven đường lật đật chạy tìm chìa khóa Việt Tiệp mở cửa sổ cửa chính chạy ra xem Phạm Hồng Thái liệng tạc đạn ở Sa Huỳnh.

Cũng nửa năm rồi không đi rửa xe, thành ra cáu ghét bám đầy từ trên xuống dưới, từ giữa ra hai bên. Anh em gặp thằng nào cũng bảo mày consider washing cái Mercebest xem thế nào. Trả nhời rằng mày consider shutting up cái mồm mày giùm tao xem ra sao.

 

Xe Mercebest là do ông anh mua cho bà chị. Bà chị lúc trước vào học đại học Luật ở Bình Triệu, sáng chiều cứ đạp mười mấy cây số đi học. Khẩu phần mỗi ngày là 1000 VNĐ. Buổi sáng lọc cọc đạp xe lên trường, mua 500 đồng xôi, ăn một nửa, tới trưa giở ra ăn nốt, chiều tối lại lọc cọc đạp về nấu cơm ăn với 500 đồng rau chấm nước mắm. Năm năm như thế, đến lúc tốt nghiệp đi làm. Ông anh thấy tình hình đạp xe đến quận 10 làm có vẻ không ổn, bèn dốc toàn lực mua cho cái Mercebest này. Đi được hai năm, bà chị chuyển về Quảng Nam làm, để lại con xe cho thằng em thừa kế, còn mình thì đổi sang đi bộ.

Thằng em đi làm, lương tháng đủ mua một chiếc tương tự. Nhưng không mua. Chẳng phải kỉ niệm hay cái gì gì tâm linh sâu sắc, chẳng qua do ngồi quen mông rồi. Cái gì đã quen thì khó bỏ, vậy thôi.