Entry for Đếch 30, 2006

Đếch 30, oăn A.M. và rưỡi. Trào ngày mới. Wilkommen, ein neuer Tag beginnt.

Quy hoạch đại đồ án đã xong. Muốn chửi những đồ ra đề đồ án, nhưng ngại mồm, đành chửi tạm cái đồ án. Chửi rằng: Đồ IQ dưới mức tầm thường, đồ giảm thiểu khả năng trí tuệ.

—————————————————

Chuyện rằng có một nhân kia, một buổi sáng nọ (lại buổi sáng, bắt đầu cho những sự u tối), ngồi nhâm nhi cốc cà phê ít đá nhiều đường không ống hút dọc Hàn Thuyên mé nhà thờ Fake Đức Bà. Nắng sớm chiếu le lói qua tàng cây, gió mơn man đùa lả lơi đàn bướm, dưới nước cá bơi trên giời chim én lượn. Và lúa đồng thì ngát hương. Cửa sổ hai nhà cuối phố chẳng biết vì đâu không mở bao giờ.

Ấy đang cảnh đẹp như thế, tự nhiên có một con chim cu gáy cổ cườm ức nở bay là đà ngang qua, ngứa đằng gần chóp đuôi, mới thả xuống hai quả Tõm vào li cà phê của nhân đang ngồi ngắm lô xô đời. Nhân này hồn phiêu lãng không để ý, làm luôn một ngụm nho nhỏ, rồi tức khắc vô tình hay hữu ý khạc ra một bãi to tướng những đờm dãi và răng nanh. Cơn cuồng nộ trào dâng, lòng sục sôi căm hận, nhưng y chỉ biết bất lực ngồi nhìn theo đít con chim hòa bình. Rồi – như ông bà ta đã truyền đời rằng “giận quá hóa khôn” – một suy nghĩ lóe lên trong óc y, sáng chói lóa như tia chớp rạch ngang nhà chồ miền Tây đêm ba mươi Tết. Y quyết định – như ông bà ta đã dạy đời rằng “giận cá thì chém thớt” – đổi đề quy hoạch 2 kiến trúc thành phố HCM năm 2006 trở về sau. Thay vì quy hoạch quận như mọi năm, viện cớ cách tân, thay đổi, cải tổ, y mới convert cái đề thành:

Quy hoạch khu chức năng thành phố Biên Hòa.

(Thật ra cỡ chữ trong tờ đề nó còn to hơn dễ đến gấp đôi gấp rưỡi).

———————————————–

Con dân chết cả nút.

Các thầy tranh luận (cãi nhau) um sùm, ngay trước mũi sinh viên.

Vì cái đề ra xuất sắc quá. Chi tiết tỉ lệ 1/500. In được 1/500 cho mấy khu năm bảy hecta lên trên khổ A0, chết liền. Mà cứ giở giói cái trò Scale to Fit thì thế nào cũng được làm lại lần 2.

Thêm nữa, mô hình là bắt buộc. Maximum hai điểm, nhưng vẫn bắt buộc. Không có mô hình, có tám điểm cũng cứ đi củi như thường.

Khoa Quy hoạch nháo nhào. Họp khẩn cấp được tổ chức luôn mấy bận, tốn bao nhiêu là bánh ngọt và nước suối. Đề được sửa mấy lần liên tiếp. Các em quay cuồng, các thầy cuông quày. 1/1000, rồi 1/2000. 1 tờ, 2 tờ, rồi tờ rưỡi. Hiện trạng, phân khu, sơ đồ liên hệ rối tung beng cả lên. Lòng dân bất mãn. Nhóm 20 sinh viên, sửa bài không quá năm đầu ngón chân. Thầy cũng ngồi bối rối không biết nên sửa gì cho phải, đành tung chiêu hỏa mù, kể chuyện Campuchia úm các em quốc nội chơi.

Tới chừng lên bài, toàn khoa đánh một cuốc công tác (thông tin chưa kiểm chứng, thiếu cơ sở) lên Đà Lạt thành phố sương mù, để các em ở lại mù sương.

Tình hình là thứ 5 chưa có bài. Thằng Nguyên xoay như vụ, thức trắng đêm. Thằng Tùng cũng đánh trần góp sức. Bác Toàn Tô-nát xông pha kẻ chữ vẽ cây. Hưng sẹo uýnh trống cũng xắn tay đi màu Lêningrat.

Phan An uống sữa đá đập và chơi Prince of Persia 3 – The Two Thrones. Do trình độ game siêu đẳng, Phan An cho hoàng tử lộn mèo, treo khỉ, nhảy cóc, bám tắc kè, uýnh đến trùm cuối chỉ trong vòng mấy tiếng đồng hồ, được các đồng bào rất là một sự ngợi khen.

Một ngày, xong tất. Mặt bằng, hiện trạng, bản cân bằng, chi tiết sử dụng, các loại chữ, mô hình.

——————————————-

Kết quả: hoặc là bài rớt, hoặc là thầy lé.

Achilles và con rùa

Có điện thoại từ ĐN. “Thầy Dũng chết rồi” “Vậy hả?”

Không hỏi “Thầy Dũng nào?”.Vì trong suốt mười mấy năm đi học, cả chính khóa lẫn ngoài luồng, có được mấy người đáng gọi là thầy đâu. Ngồi trong trường, trỏ giáo viên giảng viên gọi “lão này, thằng nọ, bà kia, con kỉa,” chịu tiếng vô học, mất dạy. Học xong, rời mông khỏi ghế là quên luôn mắt mũi, ra đường có gặp, nhìn chẳng qua người dưng. Nhưng thầy Dũng thì nhớ. Thầy dạy toán cho lớp chọn trường THCS Lí Thường Kiệt, chuyên phụ trách bồi dưỡng năng khiếu thi thành phố, quốc gia. Người hơi gầy, da hơi ngăm, đeo kính trắng.

Ngày xưa khi mới chân ướt chân ráo lên thành phố, ngồi học cả tháng chẳng ai biết là ai. Tới lần phát bài kiểm tra một tiết Toán, thầy giơ bài lên cho cả lớp xem. Thầy bảo thầy đi dạy đây là lần đầu tiên thấy bài sạch đẹp thế này (đúng là hồi xưa chữ viết sạch đẹp lắm). Rồi thầy hỏi chuyện gia đình. Rồi thầy gọi vào nhóm năng khiếu. Học toán, nhưng mỗi khi viết bài chệch hàng, thầy la. Chữ “Bài làm”, chữ “Giả thiết”, chữ “Điều phải chứng minh” không gạch dưới, thầy trừ điểm. Bút xóa, bút bi, mực đỏ, thầy cấm. Rút giấy đôi làm bài, thầy bắt phải mở bấm tập, không được làm rách giấy. Hồi đó ai cũng cằn nhằn sao thầy kĩ thế, bắt lỗi mấy cái nhỏ nhặt lung tung.

Thầy gọi học trò là con chứ không gọi là em.

Đi học nâng cao toán ở nhà thầy, thầy lại bảo đem mấy bài văn cho thầy đọc. Thầy dặn phải nhìn cuộc sống nhẹ hơn, bởi vì việc gì, người nào cũng có mặt tốt và mặt xấu. Thầy bảo nếu có theo nghiệp văn chương (lạy trời) thì phải cố mà dùng cái tài cho đúng nơi đúng chỗ.

Thầy cũng đàn. Bây giờ không nhớ là thầy đàn hay hay đàn dở, chỉ nhớ là một lần đi học sớm, thấy thầy đang ngồi đàn. Thầy ngoắc vào, đàn cho nghe, rồi bảo “Có thời gian rảnh con nên học đàn.”Hỏi “Chi vậy thầy?” “Không phải lúc nào con cũng có bạn bè bên cạnh con.”

Trong giờ học, thầy kể chuyện Achilles và con rùa. Con rùa bò cách Achilles 6 mét. Achilles chạy nhanh như gió, hỏi sao bao nhiêu lâu thì đuổi kịp con rùa? Rồi trả lời: chẳng bao giờ. Vì để vượt qua 6 mét, trước tiên phải qua 3 mét. Muốn qua 3 mét, phải qua 1,5 mét… Học trò ngơ ngẩn. Thầy bảo: tiệm cận, lên cấp ba, Đại học, các con sẽ biết.

Học hết trung học cơ sở, rời trường đi. Có chân trời mới. Thầy ở lại, dạy tiếp lớp sau. Mỗi lần có lớp mới, thầy lại kể “Ngày xưa lớp trước của các con, có anh An học rất giỏi, mà ngoan, không bao giờ làm phiền lòng thầy.” Không bao giờ? Chắc ý thầy là quá nhiều.

Lên cấp ba, đến Tết vào thăm thầy. Thầy khen càng lớn lên càng đẹp trai. Thầy hỏi chuyện học hành, thi cử. Lên đại học, thầy hỏi có bạn gái chưa.

Nhưng hai cái Tết vừa rồi không vào thăm thầy. Thằng học trò lên Đại học, có bạn gái, có chuyện khác cần phải lo, có nơi khác cần phải đi, hơn là dành chút thời gian vàng ngọc chui vào trong cái hẻm cụt đường Trưng Nữ Vương, đứng trước cổng căn nhà cũ ba gian có cây mận trước sân mà gọi “Thầy ơi.”

Tết này định về thăm thầy, thì thầy mất. Thầy đang dạy thì tự nhiên khó thở. Chở về chưa kịp đến nhà.

 

Thầy cũng mất? Chó mèo thì sống vui, sống khỏe, sống tốt, sống có ích.

Có về chịu tang thầy không? Không. Còn kì thi sắp đến, bài đồ án quy hoạch sắp lên, còn li pạc xỉu buổi sáng đang uống dở, còn đoạn code C# đang viết nửa chừng. Thằng học trò sống tình cảm, biết quan tâm, không bao giờ làm phiền lòng thầy, nay còn nhiều thứ để quan tâm hơn là cái chết của một ông thầy già.

Ừ. Sinh lão bệnh tử là chuyện thường – cứ cho như là thường đi. Bao nhiêu năm rồi không gặp thầy? Từ đây về Đà Nẵng, đi mất bao lâu? Vì muốn đi hết một chặng đường, trước tiên phải đi hết một nửa, rồi một phần tư, rồi một phần tám…

Chẳng bao giờ. Hoặc tiệm cận.