Như thế này, hai cuốn sách đầu của tôi là Quẩn quanh trong tổ và Trời hôm ấy không có gì đặc biệt, cũng như Thúy Kiều với Thúy Vân vậy, cùng chịu chung một số phận long đong. Các bạn có thể cãi ngay rằng số phận Thúy Vân thì có gì mà long đong, Thúy Vân mặt tròn như cái bánh bao, mới nhìn đã thấy trù phú rồi, Thúy Kiều mới là long đong chứ lị, tác giả gì mà dốt như hợi thế. Nhưng thử nghĩ mà xem, đang nửa đêm kê gối ngủ khỏe tự nhiên bị bà chị kêu dậy lạy van nhờ cưới chồng giúp, rồi cả đời phải chung chạ với một thằng cha bất tài vô tướng kiểu tỉnh ra lại khóc khóc rồi lại mê, chẳng long đong thì là gì? Đây, đến nỗi đời sau cám cảnh còn có thơ rằng:
Đa đoan Kiều vướng nợ trần
Vân em – cũng bóng mây Tần thế thôi!
Sóng Tiền Đường cuốn chị trôi
Ba trăm năm biết ai người khóc em
—Giọt lệ nàng Vân, Đặng Quốc Khánh
Đời sau nữa lại có thơ rằng:
Thúy Kiều cùng với Thúy Vân
Chị em vén váy ra sân khoe đùi
Thúy Vân đùi trắng hơn Kiều
Thúy Kiều tức quá cắn đùi Thúy Vân
—Đọc nhảm, Trương Thanh Long, bạn chung phòng trọ với tôi hồi học Kiến trúc
Nhưng tất nhiên tôi viết cái này không phải để bàn chuyện Thúy Vân với Thúy Kiều – việc ấy đã có công dân ưu tú thủ đô là giáo sư Vũ Khiêu cáng đáng, tôi chỉ là lứa hậu sinh khả ố, tên tuổi gì mà đòi nhảy vào cùng khiêu vũ. Tôi viết cái này chỉ để thông báo như sau: