Kung Lao Wins – Fatality

Thế là thi xong. Cuối cùng cũng xong. 8 môn chính, 1 đồ án, 2 học lại, đọc lên nghe những lốc cốc leng keng thật là vang tai: Lịch sử Đảng, San nền tiêu thủy, Cây xanh môi trường, Kết cấu kiến trúc, Luật xây dựng… Thật là Chóe. Thật là Chảnh. Thật là Chũm. Thật là Chọe.

Quả là Chó. Thi 8 môn chắc chắn rớt không dưới 4. Có dẫm chân lên bông hồng scarlet nào đâu mà đòi blood-red vinh quang. Thi cử chẳng qua là một từ Hán Việt có cánh mà không biết bay như Kotex White, dùng để ám chỉ sự gian lận thường trực hòng chui đầu ra khỏi cái thòng lọng ngu dốt. Điểm số nên được đặt tên lại là Đánh Giá Đạo Đức Giả. Giảng viên là một từ hoa mĩ khác của Giết sinh viên. Còn Sinh viên thì từ lâu đã tự biết điều mà lột vỏ thành Ngu dân – tức là dân hay phải chịu đựng những quy định và luật lệ không được khôn lanh cho lắm.

 

Đầu tiên phải bàn đến là Luật xây dựng – vì hài nhất vẫn là chuyện xây dựng ra cái trò đi thi Luật.

Từ triều Lê sơ phát minh chế biến ra Quốc triều hình luật (aka. Luật Hồng Đức) đến nay đã gần 600 năm Tây Lịch, nhân tài đẻ tọt ra chạy lăng quăng như ngỗng khắp nơi nơi, chẳng biết đếm trên đầu ngón chân có được mấy người thuộc nguyên quyển luật? Có mà đầu trâu răng ngựa mới gặm hết được các loại điều lệ, văn bản, nghị định, thông tư rối rắm lung tung beng như thế. Gần đây nhất, nghe đồn có Ngài luật sư kì cựu người Mĩ tên là Sir Old Weird Lawyer đã đứng ra cãi giúp cho Saddam Hussein trước toà La Haye. Tất nhiên là cuối cùng Saddam vẫn phải đá cái ghế, nhưng dám công nhiên đứng ra bào chữa cho lão già thì có phải là hạng classical không? Hiển nhiên chẳng. Tài năng như thế kia, thông kim bác cổ như thế ấy, vậy mà khi thè lè lưỡi ra hùng biện cho thằng cha tay trái nắm cái búa tay phải cầm cái đế nghe vẫn phải thủ Luật dân sự túi trái, Luật Hình sự túi phải, Luật rừng kẹp sau mông, Luật giao thông kề sát đít nữa kìa. Đấy nói như thế để biết cái vấn đề Luật là nó mênh mông bất tận như thế nào, ai không rành rẽ đừng có đứng ngoài mà múa mép giỡn chơi.

Thế nhưng. Đáng tiếc. Đáng thương hại.

Trước hết, con dân Kiến trúc vạn người như một, muốn ra trường bơm bánh xe lửa hay quay cánh trực thăng kiếm sống qua ngày đoạn tháng, làm gì thì làm, trước hết phải học Luật xây dựng đã. Sau đó, sau một quá trình mài đít quần phí thời gian tốn công sức bã mồ hôi sôi nước bọt, học xong rồi còn phải thi. Ba chỉ chứ phải đùa đâu. Nhân ra tiền còn là cả khối – nhất là khi Bộ Độc Quyền đang hăm he tăng giá bán kiến thức theo một quan niệm rất nổi tiếng bốc mùi thị trường là “của ấy tiền nào”.

Thi đề Đóng – thành thật và lễ phép mà nói thì: Đồ con heo, ngu như con lợn. Tức là nếu muốn ra trường, phải tụng cho xong quyển luật xây dựng mà thầy bà đã soạn sẵn. Sơ sơ đâu chừng mấy trăm trang A4, font-family: VNI-Times; font-size: 12pt; color: #000000; background-color: #FFFFFF; text-align: justify; margin-top: 2px; margin-bottom: 2px; text-decoration: lúc không lúc có. Máy in HP LaserJet có in hết lượng kiến thức khổng lồ (và nhảm cứt) đó cũng phải tốn cả cây mực, huống hồ gì cái đầu u tối vô chừng của sinh viên. Trường hại đời, trời nhắm mắt làm ngơ, Bao Công còn bận ôm ngân khố đi du học ở Anh Quấc, thế thời đã thế thì sinh viên phải tự mở đường máu vậy.

Tiền phô tô cốp pi thu nhỏ mất 3 ngàn. Nếu hỏi chỗ nào rẻ thế, xin trả lời ngay là Tý Phước Joint Stock, ngụ mé cổng sau đít trường ĐH Kiến Trúc tp. Hồ Chí Minh, phía trước có cái cây, phía sau có cái nhà, phía trên lại treo cái bảng to tổ bố đề chữ Tý Phước all capitalized; đã rất chi là lâu lâu lâu lâu năm trong nghề.

Lớp đi thi tổng cộng gần 80 chú. Dưới 75 chú thủ phao ruột gà trong người, xin được cùi tại đây.

Chuông reng “beng” một phát, anh em thấp thỏm chờ đợi giám thị, bàn tán xôn xao. Ý chừng hạt dẻ càng càng nóng càng ngon, một hồi lâu sau giám thị 1 mới nặng nề lê lết tới. Y thị vác theo cái hồ sơ chói lóa trong nắng tháng một lịch Chúa, mặt mày quặm quọ như bị trĩ mới ngồi ỉa trên bụi xương rồng xong – giá bên hông giắt thêm que dùi cui thế nào bà con cũng nhầm giám thị với giám ngục Baxti hồi trước đại cách mạng Pháp. Khi trình cái giấy chứng minh nhân dân đề tên Phan Văn An ra, thị cứ lườm lườm, liếc liếc, làm chột dạ lo thầm trong bụng, biết đâu mặt mình xui xẻo nó na ná với thằng Sở Khanh ngày xưa đã lừa tình mụ thì hỏng bét cả, nhìn cái tướng hèn hèn này bảo đảm thạo nghề giận cá chém thớt…

Giám ngục Baxti lùa hết tội nhân vào chuồng, phân lô đâu ra đấy đều tăm tắp như rừng cao su Sông Bé. Anh em ngồi trong lô tay chân co quắp, mặt nào mặt nấy ngơ ngơ, mang tai trái hiện chữ “Thảm”, mang tai phải nổi chữ “Thiết”, ngay giữa trán lại chạm chữ “Thú”. Một lát lại có thêm giám thị 2 hăm hở từ trong nhà cầu chạy xồ vào, áo quần bảnh bao, mặt mày nhẵn nhụi, vừa đi vừa lắc mông đít thật khí thế. Gã này vào, hai tên mới cùng nhau liếc mắt đưa tình, xong lại cùng nhau chia nhau giấy thi đem Liệng cho sinh viên Đớp. Xong, phán: Không trao đổi && ai giở tài liệu tôi đuổi ra khỏi chuồng liền. Nói xong, giám thị 1 tọt tọt chạy lên bàn ngồi bắt đầu mở RAdio Detection And Range, còn giám thị 2 thì vội vàng chạy ra đi ỉa tiếp cho xong bữa.

Con dân chép đề xong, bắt đầu sột soạt. Bên trái rút ra một tờ. Bên phải rút ra một tờ. Bên trên lật đít di động lên săm soi. Bên dưới cũng mang máy tính ra cộng trừ luật. Thấy anh em đua hết, chính giữa cũng lật đật định đua theo. Mới thậm thà thậm thụt thò tay vào túi quần khua khoắng, tự nhiên nghe giám ngục sủa váng óc rằng “Em kia!”, giật mình ngước mắt lên, thì ra giám ngục 2 đi ỉa xong, thân thể nhẹ nhàng, đã len lén chui vào chuồng chơi bài úynh du kích. Thằng nhóc phía mé quá chủ quan khinh suất, cứ mải loay hoay với xấp giấy chữ, không thấy du kích rón rén tới sau lưng, kết quả là mất tài liệu, mất luôn cả giấy thi, đành ngậm ngùi ngồi rảnh đợi hết giờ.

Mới chỉ là bắt đầu. Hai giám ngục nháy mắt với nhau một cái rất nghệ, thật quả không thua Nít Cứt-to của Backstreet Boys, đấy là thỏa thuận cạnh tranh công bằng trong cuộc thi “Giám thị bắt tài liệu giỏi”. Hai kẻ mới chia ra làm hai cái cánh Whisper, tung tăng đi khắp nơi trong chuồng, làm anh em cảm thấy khó ghê không được an toàn. Chỉ trong vòng mười lăm phút, đã có tới ít nhất là mười chú lên dĩa. Có chú quá hãi, tài liệu rút ra rồi mà không dám giở, đành nhét dấm dúi dưới tờ giấy thi rồi ngồi thiền, vậy mà cũng không được yên thân. Giám ị 2 trong một chiều ỉa tốt sung sức đã hăng hái đi lật giở từng tờ giấy thi của sinh viên, giống như một viên chức cần mẫn chính cống. Giám ị 1 thì xem bộ mập như Xu-mô mà lại có khinh công nhảy qua đầu hồi của Nin-ja cùng với các tuyệt kĩ ngồi chông tắm thác của Du-già, thoắt ẩn thoắt hiện, chẳng biết đâu mà lường. Anh em mới thấy cái mặt trư phễnh phệ trên bảng, giật mình quay lại lại thấy cái mũi lợn sau lưng, nhắm mắt mở ra lại nhìn thấy dáng hợi lăn lăn ngoài cửa chính, tất thảy đều phát sốt phát rét cả, tưởng đâu mình lạc vào xứ sở khùng điên hay kính vạn heo nào. Mỗi khi tóm được một nạn nhân, hai kẻ thủ phạm liền nhìn nhau cười hềnh hệch ra chừng đắc ý, tay giơ cao chiến tích, chân nhảy ngay bài Híp hốp, mồm lại đọc Ráp là một thể loại âm nhạc quý tộc mới bắt nguồn từ châu Mĩ la tinh… Cứ thế, đồng bào rụng lả tả như sung không còn ai sống sót. Cảm thấy lửa đã đốt tới đầu xương cụt, lại nhìn hai cái mặt đại gian đại ác, biết không thể cưỡng cầu, các cụ đành ngồi chế biến ra các loại Luật vớ vẩn viết nhăng viết cuội cho đầy trang giấy, hoặc ngồi nặn mụn, hoặc ngồi vuốt râu, hoặc nhổ lông mũi, hoặc lấy ráy tai, hoặc cạy đầu lấy gàu, hoặc gãi mông đỡ ngứa, có kẻ lại còn nằm xoãi tóc xõa tai cả ra bàn như chó kiểng Nhựt Bổn, đánh một giấc ác mộng cho nó phủ phê…

 

Maximum 2 điểm. Đợi chờ ngày thi lại.