Hàng quán rỗng không
Bàn ghế rỗng không
Một buổi chiều buồn tẻ
Góc quán tối tăm
Con chó cái ngồi gãi ghẻ
Nước dãi ròng ròng
Chiếc cầu sắt đen sì vắt ngang bờ kênh
như nhát chém
Thành phố sứt sẹo
Từng gương mặt sứt sẹo
Nụ cười vẽ
đỏ đen quân bài Joker
Ôi Người Dơi chết mẹ ở đâu
ôi Robin chết mẹ ở đâu
ôi Hood mang cung chôn đâu
sao xung quanh chỉ còn toàn gà lợn
Mặt đất rỗng không
Bầu trời rỗng không
Những cánh diều lồng lộn
Những dây phơi đồ cuồng loạn
Xú chiêng quần xịp tung bay
Một buổi chiều gió bỗng thổi ngu si
xoáy vòng vòng trên vỉa hè lá đổ
Lão đưa thư đứng tần ngần giữa phố
Tay vò chiếc mũ đẫm mồ hôi
Một ngôi nhà chọc trời
Hai ngôi nhà chọc trời
Ba trăm cao ốc chọc trời
Trời lủng biết là bao nhiêu lỗ
Như hai cánh tay thằng nghiện ma túy
Mỗi ngôi nhà là một chiếc kim tiêm
Người ta không còn trồng hoa ti-gôn
Người ta không còn trồng hoa nữa
Thành phố rách rưới như một gã ăn mày rách rưới
Lộc cộc trên đường cười ngô nghê
Chỉ có những ô cửa là còn như ngày xưa
vẫn còn như ngày xưa
đóng suốt ngày im ỉm.
Không biết bài này là sáng tác hay dịch, nhưng thực sự rất hay. Cảm giác người viết và người đăng đều đáng tuổi chú/bác. Cháu xin phép mang về blog nhé.
Đồng cảm về nỗi đau không gian trong lành cũ bị phá nát thời hiện đại.
Dạ, nhân tiện, cháu thích tên mấy đường dẫn lắm ạ: Đây cái gì, thêm thắt, Yahoo! 360 đã ngỏm đành dời blog qua đây, v.v… Nhớ ngày xưa 360 là món ăn tinh thần lớn lắm. Cháu đang dùng plus, lởm quá dưng mà ngại dời. Kể ra biết táy máy có cái trang đẹp như này thì thích:))