Sư cụ mấy nay buồn.
Buồn thấy rõ.
Buồn lắm.
Buổi sáng sư cụ không dậy sớm. Sư cụ cứ nằm ườn ra đấy, để chú tiểu phải vào thưa bẩm năm lần bảy lượt mới lăn qua lăn lại vài chục vòng giường rồi uể oải ngồi dậy. Đến khi dậy thì sư cụ quên cả đánh răng. Thảng hoặc sư cụ đánh răng thì lại quên bôi kem vào bàn chải. Đến khi bôi kem vào bàn chải thì sư cụ lại quên mở mồm, cứ thế chà qua chà lại nhân trung đến toạc cả da.
Buổi chiều sư cụ quên tưới cây. Những cây sứ, cây thiên tuế, hoa lan, hoa thủy tiên trong sân chùa thiếu nước, khô queo khô quắt. Cả những đài sen, đài súng, rêu rong dưới ao sau chùa, sư cụ cũng quên tưới nốt. Bình thường sư cụ có quên thế đâu.
Đến bữa sư cụ chỉ ăn ba bát cơm, còn để cơm thừa hạt thì dính vào chén, hạt lại dính vào mép, chứ không buồn kẹp hai cái đũa vuốt dọc vuốt ngang cái mồm rồi thò tay vào chén nước, quẹt vòng quanh mép cho sạch sẽ chỉn chu như thường lệ.
Sư cụ không còn liếc ra đường mỗi khi có tiếng rao “Cút chiên bơ nào.” Sư cụ không còn ngừng tay gõ mõ khi nghe “Hột vịt lộn đây.” Cả những con chó cắn đuổi nhau lao xao trước cổng chùa, sư cụ cũng không buồn để ý.
Bởi vì sư cụ buồn.
Buồn lắm.
Ai cũng nhận ra.
Đến mụ bán sách bói chỉ tay trước cổng chùa, con mụ nông choèn ít học suốt ngày ngồi chàng hảng nói cười phớ lớ, cũng biết.
Rồi thằng bán củi, thỉnh thoảng gánh hai bó củi đến bán cho chùa những ngày cúp điện, cũng hay.
Chúng nó lấy làm lạ lắm.
Và chúng nó đem cái sự buồn của sư cụ làm chủ đề nói chuyện những lúc sách bói bán ế và nhà đèn không cúp điện.