Em có còn đó không? Anh vẫn đang ở đây. Anh chỉ có một mình.
Con người ta phải ở một mình, chiến đấu một mình, cười một mình, khóc một mình, thật đáng sợ.
Anh cũng muốn mạnh mẽ. Anh muốn mỗi ngày trôi qua anh có thể nhìn lại mà không cảm thấy xấu hổ hay tiếc nuối điều gì cả. Nhưng không ai được ban cho đặc quyền ấy.
Anh không biết mình đang lớn lên hay chỉ đang già đi. Anh không biết những người xung quanh anh, họ tồn tại như thế nào. Một ngày của họ trôi qua như thế nào. Cuộc đời của họ trôi qua như thế nào. Họ đã làm được gì ngày hôm qua. Ngày hôm kia. Và ngày hôm trước nữa. Làm sao để họ tiếp tục ngày mai, khi ngày hôm nay của họ trống rỗng và vô vị. Họ chụp hình những món ăn ngon. Họ mua những chiếc áo đẹp. Họ hát những bài hát hay. Họ nói “Mưa” và những lời triết lí cao siêu khác. Họ đi xung quanh anh, cười đùa nức nở. Anh đi giữa họ, âm thầm chờ đợi.
Chờ đợi thêm ba bốn chục năm. Chuyến đi dài thật dài.
Mà anh thì mỏi mệt.