Những giấc mơ, đâu cả rồi?
Giấc mơ của một thằng sinh viên ngồi một mình trong quán Vắng, nghe tiếng Thái Thanh ai oán ca bản Quán bên đường, nhìn bóng đèn quả nhót treo trên cây cột chiếu thứ ánh sáng xanh lè lạnh lẽo. Bàn ghế vắng tanh. Bà chủ quán lâu lâu lại tạt ngang qua, hỏi dạo này đi đâu. Cười, dạ không đi đâu cả, chỉ là vẽ bài ở trường bận quá nên ít ghé thăm. Rồi lại gục đầu xuống. Trong ly cà phê sữa cả tiếng đồng hồ không động tới, đá chảy ra thành một thứ nước nhờ nhờ. Mặt kính cũng ướt, lờ mờ bóng một cái đầu tóc bù xù đã bao nhiêu ngày không gội.
Giấc mơ đứng bên cửa sổ phòng trọ một buổi chiều mưa giông, nhìn nước chảy thành dòng ngoài cửa. Đất ta nắng lắm, mưa nhiều, Nguyễn Huy Thiệp bảo thế. Nước chảy thành dòng, cuốn theo lá mục, rác rến, đổ xuống miệng cống đen ngòm. Người co cụm lại như những con sâu lá, đi nghiêng ngả dưới mưa. Bong bóng nổi lều phều bẩn thỉu trên con kênh dơ dáy luồn lươn lẹo dưới chân cầu. Chớp lóa, sấm rền, bầu trời mù mịt.
Giấc mơ của những âm thanh nửa đêm. Tiếng xe máy rồ ga vụt qua. Tiếng xe đạp cọc cạch. Tiếng rao rè rè khản đặc. Tiếng hai thanh gỗ gõ vào nhau buồn tẻ. Bánh giò, bánh chưng ơ, bánh ướt bánh nóng ơ, tẩm quất ơ, đụ má mày con đĩ. Màn hình máy tính vẫn sáng và Sebastian Bach vẫn gào Quicksand Jesus I’m so far away without you.
Giấc mơ của những thằng con trai ốm đói cởi trần khoe xương sườn xương sống, ngồi quây lại với nhau quanh chai rượu chuối hột, mấy lát xoài sống và gói mì tôm ỉu. Cái li hột mít chuyền tới chuyền lui. Cái lưng nghiêng qua ngả lại. Một thằng ngửa cổ hát tục ca, bọn còn lại cười hô hố bảo Phạm Duy tài thật, bố tiên sư Phạm Duy, Phạm Duy vô đối. Một thằng uống say nằm lăn ra ngủ, cái bụng lép kẹp nhô lên xẹp xuống, thở phì phà phì phò.
Đâu cả rồi? Quán Vắng nay chỉ còn cái tên. Cây xoài bị cưa tận gốc, khách ngồi chen chúc nhau nhả khói phì phèo, ông chủ mập phệ chạy ra chạy vào hỏi chìa khóa xe đâu, dạo này hay mất cắp. Bạn bè đứa sắp về quê, đứa lấy vợ, đứa tập thể hình uống sữa mỗi ngày nửa lít, đứa ban ngày nói tiếng Anh méo lưỡi, ban đêm cặm cụi trả lời phỏng vấn về nền văn học Việt Nam trong thời kì quên trăng quên đèn. Trời mưa không can gì đến Lưu Quang Vũ, trời mưa không còn ai nhắc Trần Dần, tất cả chỉ là đống nước nhiễm xạ trôi dạt từ ngoài biển. Từ cửa sổ nhìn thẳng vào trung tâm thành phố, tòa nhà Bitexco sáng đèn thâu đêm.
Đâu cả rồi?
Đời sống như thân nấm, mỗi ngày một lùn đi…
Mình chưa đọc nhiều bài của bạn, hôm trước có đến mua sách bạn mới xb, nhưng bụng chưa hài lòng lắm, vì cảm giác bạn vẫn có chút gì đó chưa thực sự viết văn. Nhưng hôm nay mình đọc bài này thì thấy rõ là bạn viết đã khác một chút, có sự tiết chế và khiến người ta suy ngẫm nhiều hơn.
Mình sẽ bắt đầu đọc sách của bạn. Đôi khi muốn đọc cũng phải có chút hứng khởi. Cảm ơn bài blog hôm nay của bạn!
Em vẫn luôn thích đọc blog của anh, thật ra là còn thích nó nhiều hơn cả “quẩn quanh trong tổ” nữa :)
:D chắc bạn Lê Hoàng Dũng thik bài này nhất vì nó gần với p/cách viết của bạn nhất :p
Thích :)
Bạn Hoàng Dũng nhận xét hài hước quá. Mình k biết thế nào là Văn thế nào là Không-văn. Và phải là Văn thì mới tạo được hứng khởi để đọc?
@Ara: Văn theo cách cảm nhận của mình thôi. Ara bảo bạn Phụng Hoàng Thổ Tả mà viết giống mình thì ác với mình quá. Mình chỉ là người thích đọc sách, đôi lúc viết chơi một chút, văn chả ra văn.
@Ara: :), văn hay không văn thì cứ vô tư tạo hứng khởi cho người đọc, nhưng bạn PA đã viết văn theo cách mà mình đọc thấy dễ nuốt hơn :)
Mình đã đọc cuốn Quẩn quanh trong tổ đến 3 lần và mỗi lần đều thấy một cái mới mà lần trước mình không thấy.
Thích cuốn sách này của bạn, dường như chẳng có câu nào thừa :x.
Hy vọng bạn sẽ sớm có thêm những tác phẩm mới!