Sống, quả thật là chán ngấy. Và mệt mỏi bỏ mẹ. Khi mọi người bắt đầu lên những cái mặt dạy đời, thì đã ngửi thấy mùi thoang thoảng rồi. Khi đã bắt đầu có người bảo rằng cái đờ mờ tại sao sách mày đọc năm chục trang không cười được một tiếng nào thật phí tiền của bố, khi anh em rằng dạo này trang web của mày xem không thấy vui vẻ nữa, phí đường truyền nhà nước đang thời kì Vũng Tàu đứt cáp, khi các chị rằng tại sao mày cứ cương lên như bị cường dương ấy, thì rõ ràng đã rặt những thể loại cứt bò tung bay, hoặc rõ ràng đã sỉ nhục loài bò chân chính rồi.
Chẳng lẽ lại bảo rằng từ lúc tôi bắt đầu biết viết đến nay đã chừng ấy năm, chửa từng có lần nào đề từ rằng tôi đang viết truyện cười đây hãy đọc đến cười đi có buồn cười không hi hi. Chẳng lẽ lại bảo rằng một món ăn ông ăn đi ăn lại suốt ngày – mà không phải trả cắc bạc xu teng nào – đến ngấy cả cuống họng rồi ông chê nó không được ngon ngọt vừa ý ông nữa, thì đó là tuyền tại ông và cái mồm của ông cái lưỡi của ông cái gai vị giác của ông chứ không phải do cái món. Chẳng lẽ lại bảo rằng rốt cuộc thì những thứ tôi viết ra không phải để mua vui, không làm trò hề, rằng mặt tôi nhìn ngửa hay nhìn nghiêng cũng không thể nào ra mặt thằng Joker mồm rách thích cười hô hô why so serious. Chẳng lẽ lại bảo rằng những sản phẩm của tôi, từ giọt a-mô-ni-ắc cho chí cái bựa răng rồi đến trang web thơ thẩn rồi đến trang web báo hại rồi lại cuốn sách báo đời, tất cả là của tôi do tôi và vì tôi, tôi làm cho sướng thân tôi trước đã, cho đỡ chán cả vạn mớ, đỡ phải chửi đổng, đỡ tự kỉ, đỡ đứng trong nhà tắm mà nước mắt nước mũi giàn giụa, đỡ những lúc xỉn say quay cuồng, đỡ cả những khi thèm có chút dũng khí để mua dây thừng về treo lên co chân đá ghế. Chẳng lẽ lại bảo rằng nếu chẳng may ông để ý đến thì cảm ơn xin cảm ơn vạn bội, nhưng cơ bản nâng cao đều không phải việc của ông để ông chõ mũi vào rằng hay rằng dở thật là như cứt. Ai bắt ông tin ông ai bắt ông hi vọng ai lại bắt ông vớt tôi now?
Nguyễn Ngọc Tư thật là tội nghiệp, bả cứ viết về miền Tây sông nước và cỏ lác hoài hoài, cho đến một ngày ngứa mông mần vài bài thơ tiếng Hà Nội, thì lập tức anh em lu xu bu nhảy tung xòe vào phản đối búa lua xua sao Tư lại như thế sao Tư lại như vuậy thật thất vọng về Tư đại để. Bả chịu hết xiết bèn đóng comment sau khi than thở rằng kinh thật, cày Nam sao lại cày trên đất giống như cày Bắc, quả thật là đã phụ lòng độc giả thân thương, nay xin được cày ở nhà mình ên, khỏi phụ lườn các loại thợ cày giữa đường.
Thật tội nghiệp là Nguyễn Ngọc Tư. Tôi không có cái mộng làm Tư Cà Mau Tư Bờ Lau gì gì đâu, nổi tiếng toàn dân như vậy rất là thối. Khi ông nổi tiếng, ông phải lựa lời. Người ta hỏi ông một câu, ông phải cau mày suy nghĩ một tiếng đồng hồ để trả lời sao cho hay cho khéo. Ông phải nói những chuyện trên trời, thanh cao tao nhã, Haruki Murakami, văn học nghệ thuật tương lai nước nhà, cái hay cái đẹp cái thánh thiện mà con người hướng đến với cần cổ vươn cao như cò khát nước, về những nỗi buồn bỗng dưng nhẹ nhàng vu vơ với một nét mặt điềm đạm đơ như cây cơ. Trong khi cái sự thật chẳng qua thì là rằng ông đang rất buồn và chỉ muốn hét thật to: Ơ TRÁNH RA CHO TAO ĐI ĐÁI!
Chán bỏ mẹ. Nổi tiếng hay mém tiếng hay lềnh bềnh tiếng hay phập phù tiếng cũng hay đấy, nhưng được đi đái bất cứ khi nào muốn đái thì còn hay gấp vạn lần hơn.
Cho nên, tránh ra!
Hẳn đây là chuyện ai cũng gặp phải ấy nhỉ? Tôi làm vì tôi, chả vì ai. Nhưng rõ là tôi hấp dẫn quá nên người ta ùa vào xem. Có lúc người ta thất vọng và người ta chửi đổng lên, và chính vì vậy tôi cũng thất vọng, tôi cũng chửi đổng lên: HUỀ!
Haruki cũng chả sang trọng gì, lão đó cũng giỏi câu vote bằng cách tả nỗi ẩn ức tình dục có sẵn trong lão bằng giọng kể mơn man không chê vào đâu được. Tất nhiên, Haruki không mong trở thành nhà văn dục tính cũng giống như bạn PA không mong trở thành người viết tấu hài.
Khi ta đã thả một cái gì đó trên mặt báo, trên web, hoặc thậm chí là trên TV hoặc đài phát thanh, thì lẽ dĩ nhiên, dù ta không nói là ta lập ngôn, người ta vẫn cứ hiểu như vậy. Nếu không vì ai, thì cứ như cụ Nguyễn Khuyến, về quê câu cá, an nhàn; mà an nhàn có được đâu; hằng ngày người ta cứ bi bô mấy câu thơ của cụ, thậm chí còn lấy tên bài thơ ra để làm vui “Thu điếu” -> “thiếu đụ”, “Thu đạm” ->”…”. Hẳn cụ Khuyến ở dưới đó hoặc trên kia chắc nhảy mũi không ngừng.
Chị Ngọc Tư tập viết chả ai la, chị lỡ lôi lên trên blog để người ta xúm vào, mà thây kệ, nếu viết cho mình thi ai nói gì kệ họ đi chứ. Bác PA cũng đừng buồn, người ta vào đọc sách bác rồi chửi bác là hay rồi. Chửi cũng tốt, khen cũng tốt, chỉ có không nói gì là không tốt!
Ít ra, mình thấy tận mấy cuốn sách “Quẩn quanh trong tổ” xung quanh mình, vậy là mừng cho bác.
Cuộc sống là vậy, bác lỡ cầm thương thì làm ơn cầm luôn cái khiên. Dùng bút để chích cú, thì cũng phải thủ thế để đỡ đón.
Còn nếu bác “vô thường” rồi, thì chả cần phải nghĩ!
Mà mình cũng lắm lời nhỉ, chỉ tại quan tâm đến bác thôi! ^^
Mềnh bị tâm lý của dân văn phòng giờ là cứ quen đọc các tin lá cải theo chuỗi, tỉ như “nguyễn văn luyện đã lẩn trốn” -> “nguyễn văn luyện bị bắt khi định tẩu thoát” -> “những lời khai đầu tiên của Nguyễn văn luyện” -> “hé lộ đời tư sát thủ tiệm vàng,…” nên sang đọc blog bạn này, tuy k phải trang tin cải, nhưng vẫn bị theo thói quen cũ. Đến đoạn :”Nguyễn Ngọc Tư thật là tội nghiệp, bả cứ viết về miền Tây sông nước và cỏ lác hoài hoài, cho đến một ngày ngứa mông mần vài bài thơ tiếng Hà Nội, thì lập tức anh em lu xu bu nhảy tung xòe vào phản đối búa lua xua sao Tư lại như thế sao Tư lại như vuậy thật thất vọng về Tư đại để. Bả chịu hết xiết bèn đóng comment sau khi than thở rằng kinh thật, cày Nam sao lại cày trên đất giống như cày Bắc, quả thật là đã phụ lòng độc giả thân thương, nay xin được cày ở nhà mình ên, khỏi phụ lườn các loại thợ cày giữa đường.” —> thì mới búa xua search search tìm link “theo dòng sự kiện”, mờ chả thấy quái gì, blog thì đã đóng cửa, mạn phép hóng chuyện hỏi bạn PA hay bạn nào ở đây biết chuyện kể lại đầu cua tai nheo mới.
Còn chuyện buồn tè, nếu buồn cứ tè. Tại chỗ. Luôn và ngay. Ở VN người ta quen tè đường nhiều roài, cần quái gì phải vào nhà vệ sinh, đứa nào nhìn đứa đấy … mù mắt. Nhỉ. :D
Câu chuyện nó y như thế thôi, không có chi tiết gì thêm.
1. Bắt đầu thik bạn Lê Hoàng Dũng …. :p
2. Sao mọi ng kết com hay thế nhỉ?!!! ……….. :D
@ARA thanks bạn, có khi thích đó rồi ghét đó cũng không chừng!
:D ko biết :p tớ chưa có kinh nghiệm ghét nên k dám nói trước đâu :p :p :p
Anh Phan An chắc lúc viết bài này đang bực lắm rồi, hiếm khi thấy anh thôi giọng châm chọc vòng vo mà đi thẳng vấn đề thế này
An hâm, tại sao hok duyệt com của mình ????????????????????? x((((((((((
Sáng nay định ngồi làm việc, cuối cùng lại ngồi nghe nhạc, copy sách. Đến tận gần trưa thì quyết tâm code vài dòng cho sung sướng, nhưng thực tế lại lăn ra ngủ. Mà tớ ngủ chưa được 20 phút lại có thằng đối tác gọi nhờ đưa kế hoạch gấp. Thế là dậy, nhưng thay vì lục đục gởi mail, tớ lại vào đọc cái chương thứ 2 của bác PA. Hì hì, mua sách thì từ cái hôm xem bác ở Book cafe, nhưng hôm nay mới đọc ngang đó! Tại văn bác mình khó nuốt ngay được.
Mà đọc mới thấy, bác có lối viết ào ào, dồn dập, cứ như viết để quăng bớt chữ đã dồn nén trong người, viết theo kiểu không thể ngừng lại được. Mà cứ câu sau dồn câu trước, tớ đọc suýt nữa trụy tim. Không khéo cứ xong một chương bác phải thay một cây bút vì nó mòn tẹt mất rồi.
Tớ đọc một chút, rồi vào chia sẽ với bác một chút, bản thân những thằng đa cảm rất khốn khổ, vì đúng theo cái nghĩa “sống là tư duy và đau khổ” nên chắc hẳn bác PA mệt mỏi hơn ai hết. Thôi thì viết nó cũng giống như ỉa đái, chủ yếu để tống bớt cho nó nhẹ bụng, may là thứ bác ỉa đái ra cũng không thối lắm, ngửi được. Nhưng đọc văn bác em hơi stress chút, nó dồn dập quá!
Lỡ ngứa tay nên qua đây gõ vài dòng! Lâu rồi ko viết blog! Thôi đành đi comment vậy!
Từ bao giờ mình nghiện loại văn thổ tả của P.A nhỉ :D???
P/S: Tuy rằng ông Murakami viết văn rất hay, khéo léo & nhẹ nhàng mà tải được nhiều tầng ý nghĩa, nhưng cách giải quyết mâu thuẫn của ông í thật là viển vông, chắc chỉ nhằm tung hỏa mù về vụ đi đái :)).
Bác Cải đánh bida chắc khá nhỉ, gặp đơ như cái cơ hoài, hé hé!