Bài đăng báo SGTT 141, bị cắt sạch bách. Nay ghi lại đây để thấy sự kiểm duyệt của báo chí nước ta vãi đạn như thế nào.
Con người ta dính liền với nước. Ví dụ tinh trùng con… “nòng nọc” bơi tới trứng trong nước. Ví dụ thai nằm trong nước. Rồi khi đẻ con ra, mẹ cho con bú không phải sữa dạng bột mà là sữa dạng nước. Mẹ tắm con trong nước. Con lớn lên tự tắm cũng trong thau nước hoặc trong bồn nước. Nấu cơm phải dùng nước. Ăn cơm xong uống nước. Đau bụng đi ngoài ra nước. Đi cầu phải dội nước. Đến khi chết cũng lau rửa bằng nước chứ không phải bằng cỏ xước. Lên bàn thờ rồi mỗi lần cúng là hai cốc nước. Mọi thứ đều phải dính dáng đến nước. Ngay cả chữ “dính dáng” nghe nó cũng ướt. Nước quan trọng rất mực, ông Mark Twain nhà văn ổng gọi là mực nước. Đến mức thế giới người ta phải lập ra nguyên một cái Water Aid tức Hội Cứu Nước. Hội này bành trướng đến hai mươi sáu quốc gia, tức thị hai mươi sáu nước. Hội suốt ngày tung hô rằng ở châu Phi đang rất chi là thiếu nước, hãy mở lượng hải hà sông nước mà cho chúng tôi nước không có chúng tôi chết khát. Hội lại bày đặt ra một cái ngày Mười Chín tháng Mười Một hằng năm là Toilet Day tức ngày Hố Xí Giựt Nước. Hội đăng lên mạng những vi-đê-ô cờ-líp rất cảm động về những người da đen đứng buồn thiu trong lá vàng rơi vì thiếu nước. Hội lại chụp lại ảnh những người da đen được tiếp tế nước liền vui mừng đốt lửa đứng vòng tròn vừa vỗ tay vừa nhảy nhót reo hò đón nước. Nói dông dài như thế là để khẳng định cái tầm quan trọng ghê gướm gớm của nước. Ai không hiểu thì mặc quần da váy kim tuyến ôm lấy cây mà múa cột, đừng xen vào bô bô giỡn chơi về nước.
Read more