(Nhân xem Kony 2012, Việt Gốt Te Lần và những thứ khác.)
Không, cái các bạn cần lúc này không phải lòng tin. Các bạn cần phải tỉnh táo. Các bạn cần phải biết nghi ngờ.
Các bạn ngoan ngoãn như những con cừu, tội nghiệp như những con cừu. Các bạn bị tẩy não từ khi mới sinh ra, các bạn nhầm lẫn giữa chính quyền và đất nước, giữa con người và thần thánh. Đó không phải là lỗi của các bạn. Khi các bạn lớn lên một chút, các bạn đọc những thông tin trái ngược từ Dân Luận, Dân Làm Báo, Ít Xì Cà Phê các loại, các bạn như nghe tiếng sét giữa trời quang, các bạn lăn lộn đau đớn vì bị người ta lừa dối. Từ đó các bạn quay sang đả kích Đảng, đả kích chính quyền, đả kích cộng sản, đả kích Các Mác và Lê Nin và Xít Ta Lin và Mao Trạch Đông, các bạn hô hào “Bọn giết người, bọn đồ tể, quân sát nhân uống máu không tanh,” các bạn đem Thiên An Môn và cách mạng văn hóa và cải cách ruộng đất làm nhiên liệu, các bạn nghiến răng nhắm mắt mà căm phẫn mà hận thù. Lúc ấy, những con người từ nhỏ các bạn được dạy phải căm thù lại trở thành tia sáng chỉ đường cho các bạn, mỗi lời người ta nói ra các bạn xem như là sấm truyền. Những thần thánh tuổi ấu thơ của các bạn lại trở thành thằng hề, họ làm gì các bạn cũng thấy đạo đức giả, ngu xuẩn, độc ác, vô lại. Các bạn từ một cái chuồng cừu này chạy sang một cái chuồng cừu nọ, miệng be be, đầu hí hửng nghĩ mình được mở mang, đã sáng rõ, đã được mặt trời chân lí chiếu văng chim. Nhưng thật ra, các bạn vẫn là cừu. Cừu đi bên trái hay cừu đi bên phải cũng vẫn chỉ là cừu mà thôi.
Các bạn nghĩ, từ xưa đến nay, ai là những người có đức tin lớn nhất? Các bạn tưởng ông John Lennon ổng hát bài Imagine là ổng tin sao? Nhầm. Ổng còn không tin vào Beatles, ổng nói ổng chỉ tin vào ổng và Yoko. Đó là ổng nói vậy, nhưng tôi cũng không tin ổng nốt. Tôi nghĩ ổng còn không tin vào Yoko nữa kia. Làm sao ổng có thể tin vào một người nào khác ngoài ổng ra? Các bạn nghĩ Trịnh Công Sơn tin sao? Chỉ vì ổng uống nước mắm để trốn bị động viên, trốn hết chỗ này đến chỗ kia, để viết “Hôm nay tôi nghe có con chim về gọi?” Thật là hài hước. Những người có đức tin lớn nhất chính là những người đã xây nhà thờ, xây chùa chiền miếu mạo, những người sì sụp lạy cái cây bị sét đánh, những người mặt mày nghiêm trọng mà đồn nhau là có người đi được trên nước và chữa bệnh băng huyết, những người ném đá vào đàn bà có chửa, những người mang củi và châm lửa đốt cái ông bảo trái đất hình tròn và quay điên cuồng xung quanh mặt trời, những người tình nguyện ngồi vào máy bay tiêm kích thực hiện kamikaze, những người đã hi-jack thành công và lái chiếc Boeing đâm vào tòa tháp. Chính vì cái lòng tin ngu xuẩn ấy mà có chiến tranh, có thập tự chinh, có bom nguyên tử, có phát xít, có đồng minh, có hội nhóm cánh hẩu, có tất cả những thứ ghê tởm nhất trên thế giới này.
Các bạn xem một cái video 30 phút, các bạn khóc tu tu và trở thành nhà hoạt động xã hội năng nổ, các bạn hô “Hãy bắt Kony và đưa ra ánh sáng ôi ánh sáng ánh sáng của ta,” mặc dù hắn đã biến mất tăm từ rất lâu rồi, nay chỉ tồn tại như một con cờ chính trị, lẫn giữa dầu mỏ và hầm bà lằng các thứ khác. Các bạn xem Việt Nam Te Lần, các bạn chửi bới rủa xả con bé mười lăm tuổi không ra gì, các bạn bảo nó là đồ ngu con điếm, các bạn gọi mẹ nó là mặt ngựa; nguyên một xã hội cùng với ti vi báo đài bâu lại đánh một gia đình, đất con Lạc cháu Hồng ta mấy ngàn năm nay chưa thấy sự gì hèn hạ đến như thế. Không có một chút kiến thức về kĩ thuật nào, các bạn gửi tin nhắn khắp trên Facebook và Yahoo! Messenger rằng “Ai không đọc tin này là NGƯỜI KHÔNG CÓ TRÁI TIM! Em Diễm bị ung thư, mỗi lần tin này được đăng Microsoft sẽ cho em ấy hai trăm đồng,” các bạn làm như Microsoft người ta không cần phải cạnh tranh với Google và Apple nữa, người ta chỉ ngồi vắt giò trái qua giò phải mà quan tâm đến một đứa bị ung thư tinh hoàn ở Việt Nam. Các bạn cắm đầu và đít chạy theo số đông. Mà thật ra các bạn còn không chạy nữa kia, các bạn chỉ bị cuốn theo, như mẩu rác trên xoáy nước. Cái đầu của các bạn cũng như cái đít của các bạn, nó u u mò mò, không hề có một tia lửa nào xoẹt ngang qua, như que diêm, mà đánh động rằng “Có khi nào tất cả những thứ này là một tấn tuồng không?” “Có khi nào mọi thứ không đơn giản như nhìn thấy trên YouTube hay không?” Các bạn bảo: “Ô hô, kệ nó chứ, ai lừa thì lừa, tôi cứ tin. Tin vô đuỵt, tin muôn năm!” Lòng tin đến với các bạn thật dễ dàng làm sao, thanh thản làm sao. Một bài hát, một cuốn phim, dăm câu nói truyền đời của những bậc triết gia mớ ngủ, những bậc thông thái vô tri cũng đủ làm các bạn ròng ròng nước mắt mà tim run chân đập rồi.
Không, cái các bạn cần lúc này không phải lòng tin. Các bạn cần phải tỉnh táo. Các bạn cần phải biết nghi ngờ. Van các bạn, cha mẹ các bạn đã tốn công tốn của sinh các bạn ra với một cái đầu hoạt động bình thường về mặt sinh học, với số lượng nơ ron thần kinh không thiếu không thừa, chỉ cầu mong cho các bạn biết suy nghĩ, để các bạn động não một chút mà biết rằng không có gì trên đời này là đơn giản. Các bạn không thể bắt một thằng tội phạm sừng sỏ đã tuyệt tích cách đây bảy tám năm bằng cách dán tên nó lên tường, các bạn cũng không muốn người ta lao vào nhà các bạn mà nói rằng “Để yên cho tao lùng sục thằng kẻ cắp,” cũng như ông Ngô đã nói với Mỹ “Nếu quý vị mang quân đội vào Việt Nam, tôi phải giải thích thế nào đây với dân tộc tôi?” Các bạn nên nghi ngờ những người đem sự hồn nhiên trong sáng của trẻ em vào để tăng trọng cho công cuộc hô hào của mình, ít nhất cũng bằng sự nghi ngờ đối với những người dùng trẻ em làm quân đội. Các bạn hãy đọc thêm một chút, nghiên cứu thêm một chút, để biết rằng đằng sau những đồ bẩn thỉu có những thứ hay ho, và đằng sau những điều tốt đẹp an lành lại thường có không ít những đồ bẩn thỉu.
Đất ta không cần cừu đâu, đã có quá nhiều cừu rồi. Dân ta càng tỉnh táo – tỉnh táo đến mức độ nghi ngờ cũng được, chả sao – Đại Việt ta càng sung sướng.
Lạy các bạn.