Trong đêm có một nghìn con mắt
nhìn tôi
Con mắt lão ăn mày mù lòa
đứng co ro ở ngã ba đường dưới cơn mưa như trút
chiếc nón lá trên tay run rẩy
lão hát một bài ca về quê hương xa lắc của lão
tuổi thơ hạnh phúc của lão
có bờ biển dài và hàng dừa xanh
Con mắt kẻ giết người
vừa huýt sáo vừa xuống cầu thang
tay cầm dao còn ròng ròng những máu
khóe mắt y ròng ròng những máu
khóe môi y khinh khỉnh nụ cười
giống như sống ở trên đời
chẳng còn gì thú hơn giết chóc
Con mắt người bán hàng rong mỏi mệt
còn lang thang thành phố đêm khuya
gió thổi nặng nề trên những tàng cây cao
xa xa vọng chó sủa ma
khản đặc tiếng rao
bóng kéo dài lê thê dưới ngọn đèn vàng vọt
Con mắt của những người đã chết
hai trăm người trôi theo dòng nước đục
nay trở về nhìn tôi
dòng sông ấu thơ tôi không còn phù sa
không bờ tre mát
con mắt hai trăm người rữa nát
ai oán buồn rầu nhìn tôi
Tôi bước đi một mình như người mộng du
khắp đầu đường cuối chợ
khắp hang cùng hẻm cụt
những bờ sông những đồi núi
những người điên trong xó tối
giương cặp mắt vô hồn nhìn tôi
đau đáu nhìn tôi
như thể tôi là người có tội
sau cuộc chiến tranh này sau những khẩu hiệu này
sau những đạo đức này sau những quyết tâm này
sao chỉ còn lại mình tôi trong đất nước này
nhắm mắt mở mắt chỉ thấy toàn nghèo đói
những phường vô sỉ
những điều vô nghĩa
những lời hứa hão
sao còn đày đọa tôi
những kẻ hút máu người
những kẻ kiếm ăn trên đống xương người
những người sống với người
như lũ kền kền bâu quanh xác chết
Trong đêm có một nghìn con mắt
nhìn tôi
tôi đứng khóc bên lề đường đêm khuya
tôi đi lên cầu thang hai tay đỏ máu
tôi ôm áo quan dưới trời mưa bão
tôi hát lời ru có đồng lúa vàng
tôi đi lang thang tôi đi lang thang
tôi đi lang thang
trời ơi
trời lộng gió
một triệu chiếc lá vàng bay lả tả
đẹp như bức tranh Levitan
trong có lũ kền kền
đậu trên xác tôi rỉa róc
Trong đêm có một nghìn con mắt
có mười nghìn con mắt
bủa vây tôi