Những đầu óc ấy, thôi đừng tin nữa.
Vì rượu đỏ và thịt đỏ đã bịt hết lỗ thông hơi mất rồi.
Người ta không còn khóc khi thấy một con bé năm tuổi quỳ xin tiền giữa trời mưa tầm tã nữa.
Người ta bàn chuyện chính trị, chuyện văn chương, chuyện nhạc, chuyện họa trên ghế nệm êm vãi cả đít, không lủng lỗ, giống như ngai vàng của Nã Phá Luôn Luôn và Pie Cái Bánh. Nói cho nó chính xác hơn, đít vẫn lủng lỗ, nhưng ghế nệm thì không. Bông gòn trong ghế nằm ngay ngắn theo khuôn dạng, không thòi ra thụt vào. Những chiếc ghế có lò xo bung tua, vì những lí do thẩm mĩ rất đáng được tưởng thưởng vỗ tay phèng phẹt, đã bị vứt vào nhà kho, khóa trên khóa dưới. Và người ta ăn nho. Và người ta vỗ bàn rằng Rầm, loài người là súc vật tự do. Và người ta chấm mắm ruốc thịt heo nạc rất nhiều đạm, với ớt hiểm cay xé lưỡi. Và mặt người ta bứ những mỡ, cằm người ta xệ ngấn, mặt người ta bóng lên, và những linh hồn heo trên thiên đàng heo nhìn xuống chửi thề rằng chúng mày lấy tư cách gì mà cạo lông cắt tiết chúng tao, phất, tưởng đuôi không xoắn mông không xoáy là ngon sao.
Và Tuấn Ngọc hát “chớ lịm người nghe anh sắp qua đời” nghe chẳng còn xi nhê cái quái gì nữa. Quán ồn ào một cách thậm vô lí, mặt ai nấy từ bàn trên xuống ghế dưới đều nhìn đơ như cây cơ. Nắng xói ngu ngốc qua mái hiên, sáng rỡ một cách không cần thiết, xiên qua hàng lan lá xanh xanh, vắt qua con Pháo có cái đuôi ngoắc lên nhọn hoắc như lưỡi mác trên bàn cờ tướng, nơi hai thằng cha cởi trần, mồ hôi mồ kê nhễ nhại, chửi nhau rằng “Đụ má mày tấn xe, tấn xe hả con?”. Mỗi thằng lại có một con bồ mặt ngựa tóc dài quá mông nhìn vú bự rất là nghệ, ngồi bên cạnh vắt chân chữ ngũ, cổ võ tinh thần rằng “hố hố, hé hé hé”. Khói thuốc thơm rất như là xi-gà-rét, chẳng biết con Mèo hay Jet hay loại rất nổi gần đây là Esse Light, cái loại ống dài như cuốn khoai mì, dành riêng cho bọn gái rách việc cũng học đòi anh Phi Đen mà phì phèo dáng Che, không biết rằng anh Đen nay đã rất yếu sinh lí đang đợi Nam Tào đưa vào sổ ghi nợ debit, còn bác Che cũng đã qua đời bốn chục năm có lẻ ba lẻ tư năm rồi.
Trời ơi trời ơi thôi đừng tin nữa. Ai mà viết chẳng hay ai mà hát chẳng hay. Nhưng rồi thì sao? Chim bay bạt gió, ruồi bay. Mưa đổ nước ra sông lớn, vào cống nhỏ. Đàn khảy réo rắt, sáo thổi vi vu, trống bể kêu “tum, tủm tum, tủm tum, tum tủm”. Lá rơi xoay xoay đẹp thế, màu đỏ quay cuồng rực rỡ, màu vàng điểm xuyết, cắm thẳng xuống bãi phân bò.
Còn gì để mà tin nữa?