(Bài đăng SGTT cách đây đã mấy tháng, nhưng bị sửa đến mức nhục nhã nên không muốn khoe hàng ở đây. Nay rảnh bỏ lên luôn nhỡ đâu xôm tụ).
Năm nọ nước Nô gặp cơn tai biến, địa tầng nứt vỡ, động đất rung chuyển, sóng thần ồ ạt đổ bộ. Tổng thiệt hại lên đến bạc tỷ tỷ.
Nước Cải vốn tự nhận mình là anh em ruột thịt của nước Nô, vả Cải cũng còn nợ Nô mấy món chưa giả được, nên cũng muốn nhân đận này tỏ rõ sự quan tâm, may thì được xóa nợ chăng.
Thế là dân Cải mới gấp vạn con hạc giấy gửi qua. Nước Nô nhận, xong đánh điện bảo chim cò gì trắng nhách thế này, quay lên thì cháy cả, không ăn được.
Nước Cải mới lập dàn đồng ca, mời ca sĩ tắt hết cả điện đóm, hát rằng cố lên cố lên, ở đây chúng tôi vươn cổ ra ca, giương mắt ra nhìn, toàn tâm hướng về các bạn Nô. Ấy mà vẫn không xong, nước Nô bảo bên tôi hát hò có mà đầy, không cần.
Nước Cải bấn loạn, xem ra so với nước Nô lại càng loạn hơi bội phần. Làm thế nào bây giờ? Vì nợ này mà không trả được thì mai mốt con cháu chỉ còn nước è lưng ra cày ruộng. Nữa, nó là cái quốc thể chứ nào phải con rùa đâu mà đùa với nó.
Dân Cải liền tổ chức mấy trăm cuộc họp liền từ cấp tổ dân phố đến cấp phường rồi lại cấp quận để tìm biện pháp giải quyết. Bao nhiêu cụ Cải ngồi quanh bàn, tu nước khoáng xong vò đầu gãi cằm đến sói cả tóc, rụng cả râu, mà biện pháp vẫn chưa tòi ra. Phen này nguy thực.
May thay, đúng lúc các cụ bất lực định vứt cả qua một bên, phó thác cho giời, thì có một cô Cải õng ẹo xuất hiện, thẽo thợt trình bày. Rằng, nước Nô có nền công nghiệp phim Con Heo phát triển đỉnh cao. Ngôi sao hàng đầu là Ma Ri Heo Nái lại đang mất tích, làm cả thế giới lo lắng, đến báo Cải cũng tốn bao nhiêu là giấy mực than thở khóc lóc như cha chết. Như vậy, tại sao chúng Cải ta không tìm cách bù đắp cho bạn Nô bằng cách cởi truồng ra chụp ảnh gửi cho bạn ngắm nhìn mà lên tinh thần trong cơn bĩ cực, trước vị nghệ thuật sau vị nhân sinh, thật vẹn cả đôi đường. Quả là một kế hoạch rất nhân văn, mọi người rào rào vỗ tay tán thưởng.
Ngay chiều hôm đó, một đoàn xe hoành tráng chở cô Cải vào rừng chụp ảnh cởi truồng. Ông Cải thợ ảnh vác theo quả máy ảnh ống kính thước hai, rất là kĩ nghệ. Cô Cải mình trần như nhộng, toàn thân bôi dầu bóng, diễn những cảnh lăn lê bò toài, vểnh mông bên suối, ôm cây đợi thỏ, tay bụm ngực, mắt lờ đờ, mồm há ra hớp hớp rất rạo rực lòng xuân. Thợ Cải chui bờ nấp bụi, gai móc rách cả mông, chĩa tê lê chụp toe loe, thật là chuyên nghiệp. Cuối ngày trở về, mọi người cùng hể hả, thôi thế là đại sự đã thành.
Chao ôi, ước gì cuộc đời nó đơn giản như vậy.
Tiếc là, khi ảnh được in ra, các cụ phê bình gia nhà Cải đã chẳng khen cho thì chớ, lại còn bâu vào cấu xé mãnh liệt. Ông Cải Bẹ rằng ánh sáng không đạt, đáng nhẽ phải dùng đèn tuýp thước hai thì lại xài đèn dây tóc bóng tròn người ta hay thắp trong nhà cầu, kết quả là trông cô Cải bủng beo như bị sốt rét vàng da. Ông Xúp Lơ bình rằng ánh sáng thì chuẩn rồi, nhưng trông dáng cô Cải gượng, ngồi thì trông như bọ que, đứng thì ra bọ xít, nằm ngửa giống bọ ngựa mà nằm nghiêng lại hệt bọ hung, không bức nào toát ra được cái thần “hãy nhìn tôi đi tôi cởi truồng đây” như ý đầu đã định. Ông Su Hào lại phản bác rằng dáng đã rất ô kê, chỉ vì bối cảnh tệ nên mới ra nông nỗi. Lí ra phải chụp bên cây xương rồng nhìn cho nó gai góc khô khan lại tương phản với lớp da nhầy nhụa của người mẫu, thì thằng thợ Cải lại chọn ngay cái cây xum xuê là cây móng lợn. Sẵn tiện, ông phê bình luôn cái sự tiệt rừng đầu nguồn, và cả ngành lâm nghiệp thất bại của nước Cải nhà.
Các ông bắt đầu chửi nhau nào chó nào mèo, xong đến dê ngỗng lung tung cả lên, xong các ông tung hê, xé hết cả ảnh cả phim. Sự thế là vỡ.
Tin này đến tai dân nước Nô. Dân Nô thở dài, lắc đầu bảo nhau chả còn chờ mong hi vọng gì ở Cải được.
Cái nợ của nước Cải thế là còn mãi.