(Bài đăng SGTT hôm nay, có kiểm diệt tí).
Đời em khổ lắm các anh chị ạ.
Thế này, nhà em ba đời mạt kiếp. Hoặc cũng có thể là bốn năm đời gì đấy, vì thời gian xa xôi nên em không được rõ. Chỉ biết em sinh ra trong một cái nhà nghèo đói nhất nhì xã, xã em có thành tích ăn độn nhiều nhất nhì huyện, huyện em cứ hằng năm lại thảo đơn xin trợ cấp kinh tế gửi ra tỉnh, mà tỉnh lại chuyển đơn lên nhà nước, cứ thế vô cùng.
Lúc mới sinh em nặng hai kí lô, bé đến mức mẹ em đẻ em ra rồi mà vẫn không biết, cứ hỏi mụ y tá rằng đã đẻ chưa, sao tôi không có cảm giác gì cả, dịu êm quá, cứ như lông ngỗng ấy nhỉ. Mụ y tá vỗ mông em túi bụi, em bèn khóc “oe” và sống lay lắt đến năm mười hai tuổi bằng một cách nào đấy mà người thường không giải thích được. Một bữa, bố em dạy em như tỷ phú số 1 Trung Quốc dạy con rằng thôi nhà ta hết khoai rồi, mày tự kiếm lấy miếng nhét mồm đi nhé. Thế là em nhảy lên mui xe đò ruổi xuống thành phố, giữa đường bị lơ xe tát sưng vù hai má vì tội đi quỵt. Một chữ bẻ đôi không biết, ngày em lang thang ở cống rãnh gầm cầu, bới rác lượm ve chai bán kiếm tiền, đêm em vào công viên lựa chỗ nào ít kim tiêm mà ngủ. Nhiều đêm nhớ bố mẹ quá em không ngủ được, cứ nhìn lên trời đầy sao mà ngâm thơ Nguyễn Bính, nước mắt chảy giàn giụa.
Chắt chiu dành dụm đến mãi gần đây em mới có được một món tiền nhỏ. Năm hết tết đến, nhìn người ta gia đình sum họp, em quyết tâm thôi đận này về quê thăm bố mẹ anh em. Sợ không có vé tàu, em dậy sớm như gà, lòng khấp khởi cuốc bộ hai mươi cây số ra ga thì được người ta thông báo rằng năm nay chỉ bán vé trên mạng thôi hê hê chú mày xui thế. Không nản, em tạt vào hàng nét vệ đường nhờ người ta đăng ký mua vé tàu giúp. Thằng cha chủ quán loay hoay một hồi in ra tờ giấy to cộ, bảo đây vé đây. Em mừng quá giả tiền cho nó mà không biết đó chỉ là mẩu tin “gái lộ cờ-líp đâu là cờ-lê”. Đến chừng em hí hửng đem cái cờ-lê ấy ra nhà ga thì lão soát vé táng đầu em vào cột. Em đi dặt dẹo trên đường phố, đầu u một cục to. Nhưng cái nỗi đau thể xác không thấm vào đâu so với nỗi đau tâm hồn, em nhớ nhà, nhớ bố mẹ, buồn cho thân phận mình, buồn cho sự vô cảm giữa người và người, giữa soát vé và bới rác, em buồn như chó cắn.
Em đi vơ vẩn như thế thì gặp một chị người béo béo đang ăn hủ tiếu vỉa hè. Em đem hết nỗi lòng của em ra kể cho chị ấy nghe, không quên ngâm thơ Ta-gô và chêm vào một đoạn độc thoại Hăm-lét “sống hay không sống ấy là sự vụ”. Em còn bảo là em bị ghẻ, vâng và con ghẻ thì tên khoa học của nó là sarcoptes scabiei, nó kí sinh trên người và đào hang dưới da. Chị ấy tin mọi điều em nói, và chị ấy rất cảm động, chị ấy cùng khóc với em. May thay chị ấy lại là người của đài truyền hình, nên hôm nay em mới được lên ti-vi mà tâm sự chuyện đời với các anh chị đây, em rất là một sự hạnh phúc ạ.
Thế nếu các anh chị hỏi em mong muốn điều gì, thì em xin trả lời ngay rằng gần đây em nghe nói có một con rùa ở thủ đô, nó cũng bị ghẻ như em, nhưng vì nó là rùa, lại sống lâu và gắn liền với truyền thuyết dân tộc, nên cả xã hội đang đồng tâm hiệp lực cứu chữa cho nó. Người ta hội họp mấy chục cuộc liền, mời cả chuyên gia nước ngoài nước trong nước đục, xây nhà đặt máy quay cho nó ở, lại cho thợ lặn chịu rét bơi xuống hồ quăng lưới bắt nó lên chẩn bệnh. Thế mà nó chả biết gì, nó lại xé lưới nó chuồn mất, làm em rất là phẫn nộ, chính là “có phúc mà không biết hưởng, kẻ ăn không hết người lần chẳng ra” ạ.
Nên chi em lạy các anh chị, em van các anh chị, các anh chị làm ơn làm phước đem lưới đến giăng em. Em xin hứa không xé lưới đâu.
Em xin cắn cỏ ngậm vành ạ, hu hu.
Òa!